Bên ngoài, Trình Châu theo đằng : “Cải thìa nhà hàng xóm cũng khá ?”
Tưởng Tĩnh gì.
Trình Châu ngoan ngoãn ngậm miệng, hai tới bãi đỗ xe, Trình Châu mở cửa xe, sắc mặt vợ dễ nhin, hỏi: “Có em vẫn còn để ý chuyện khi đó ?”
Đáng lẽ, Trình Châu cùng với chênh lệch lớn như thế, bọn họ cảm thấy nhất định thể với tới, cùng tùy ý cô lăn lộn.
bây giờ cô bắt tới tay như thế thì khác.
Tưởng Tĩnh xoa trán: “Trừng Trừng phàm là chút khôn khéo một chút thì nó cũng sẽ nhảy một cái hố tới hai , em cũng đến mức để ý như thế. Dù chuyện đó chỉ cha mới hết thảy chuyện.”
“ bây giờ em nuốt trôi cái khẩu khí .” Tưởng Tĩnh đầu, bên ngoài: “Người phụ nữ Quý Như , bản bản lĩnh, chính bắt nạt thì bắt nạt Trừng Trừng gì? Lúc đó con bé còn thành niên, con bé hiểu cái gì đây?”
Trình Châu nhớ , nhưng bây giờ cũng hiểu ?
Trừng Trừng thấy cha đều , đợi một chút, điện thoại vẫn động tĩnh, cô cầm điện thoại gửi tới một meme.
Quý Mân mới về tới khách sạn, bây giờ đang sô pha, một tay che trán, chó con bên chân phe phẩy cái đuôi, lúc điện thoại sáng lên, mở , một chiếc meme nhóc con đáng yêu chào hỏi.
Quý Mân lúc lâu, meme cứ tiếp tục gửi tới, nhấp môi , đánh chữ: “Em…. Không tức giận ?”
Đèn còn bật lên, trong căn phòng tối ăn, lời Tưởng Tĩnh quanh quẩn bên tai .
“Trừng Trừng nhà quá thông minh, năm đó nhà sắp phá sản, lẽ đến tiền học phí cũng thể trả nổi liền cầm tiền tiêu vặt tiết kiệm nhiều năm cho .” Tưởng Tĩnh đến đây, miệng châm chọc một câu.
“Kết quả thì , con bé nghĩ đưa than ngày tuyết nhưng cho là bỏ đá xuống giếng, là châm chọc.”
“Thật sự thủ đoạn cũng cao tay, tự xưng là phu nhân nhà danh môn, hành động xé rách mặt mặt , vì thế bà đưa Trừng Trừng tham gia một bữa tiệc, Trừng Trừng lúc đó vui vẻ thôi, chọn quần áo cả ngày theo bà tới bữa tiệc.”
“Chúng lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy con bé vui vẻ như thế, hàng xóm đưa nên cũng để cho con bé theo , kết quả hôm đó bữa tiệc sớm kết thúc, nhà hàng xóm cũng về nhưng Trừng Trừng nhà còn về, hỏi thì bà lạnh nhạt là đưa về từ nửa tiếng .”
“Chúng dọa sợ mà gọi điện, huy động bộ ngoài tìm kiếm, tìm mất hai tiếng mới tìm đường lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-103.html.]
“Quý , đón xe, lúc con bé thấy chúng câu đầu tiên là gì?”
“Con bé hỏi , , chó con mèo con xứng với Từ Mân ?”
Tưởng Tĩnh nhớ tới bộ dạng khi đó của Trừng Trừng, trong lòng đau đớn một trận, bà hít một thật sâu: “Quý , kỳ vọng cao ở , yêu cầu đối với nửa trong tương lai của cũng là thấp, nhưng chúng từ tới nay với Trừng Trừng đều chỉ một yêu cầu duy nhất đó chính là đừng vi phạm pháp luật, còn những việc khác thì tùy ý.”
“Năm đó con bé rốt cuộc cái gì sai? Vì thiết kế một trận nhục mạ nó như ?”
Quý Mân xuống, rũ mắt, đầu ngón tay run rẩy, hỏi: “Vì từ tới nay dì với cháu?”
Một năm đó nhà biến đổi lớn, lúc gấp gáp mà trở về thì nhà bên cạnh sớm dọn , lúc đó cũng tâm trạng để ý quá nhiều, chỉ nghĩ là chuyển nhà bình thường.
nghĩ tới bởi vì sỉ nhục.
Khi đó cô còn thành niên ? Vẫn là một đứa trẻ mà….
Trừng Trừng dựa sô pha, trầm mặc, chậm rãi gõ chữ: “Có em một chút chuyện năm đó đúng ?”
Quý Mân: “Ừm?”
“Mẹ kích thích cũng một phần nguyên nhân vì ông nội em với bà là nhà em tiền thể cho bà dùng gấp, nhưng điều kiện là để Từ Mân ở rể nhà em, kết hôn với Trừng Trừng.”
Quý Mân: “….”
“Thật lúc ông nội với em chuyện em vui tới mức ngủ .”
Quý Mân: “…..”
“Em còn lấy tiền tiêu vặt chuẩn sính lễ, sợ em thịt nên là giúp đỡ tiếp tục học.”
Quý Mân: “….”
“Có điều lúc đó em đúng là tổn thương , nhưng bây giờ nghĩ , em mà là thì thấy mua con trai lẽ em cũng tức chết.”