Trừng Trừng đang ngây ngẩn, bởi vì tối hôm qua ông nội đột nhiên tâm trạng mà trở về, cả đều là bộ dạng hài lòng, vốn chuyện cũng vấn đề gì, dù mỗi ông về nhà mười thì chín như thế nhưng đêm qua ông còn chằm chằm nhà hàng xóm nửa ngày, bỗng nhiên mà hỏi cô Từ Mân ?
Trừng Trừng tuy rằng nhưng bộ dạng ông nội như trói ném trong chăn mà kinh sợ.
Lúc , đột nhiên một của một trai chút đen đến hỏi như , còn đủ .
“Không cần.”
Trừng Trừng chút suy suy nghĩ mà mở miệng từ chối, nhanh chóng rời , phía truyền tới tiếng .
“Aizzz, hotboy của chúng cũng một ngày từ chối.”
“ lãng phí sức nữa, cả trường đều mỹ nữ sinh của lớp 10 vì theo đuổi Từ Mân mà tới.”
Trừng Trừng gật đầu, trong lòng cô cũng mà bọn họ thi thoảng còn qua gì?
Tìm ngược ?
“Từ Mân?” hotboy sửng sốt, ngay đó khách khi mà : “Cười c.h.ế.t , cũng sắp phá sản thì còn thể một thiếu gia giàu ?”
“Không chừng ngày nào đó vì cuộc sống , bò lên giường của phú bà đó?”
“Này, họ Trình, Từ….”
“Rầm.” một tiếng, lời của thiếu niên còn hết mà một chiếc balo qua nặng phi về phía , khiến cho lùi về vài bước.
Bốn phía im lặng, đồng thời gương mặt giống như gặp quỷ mà Trừng Trừng, trong chiếc balo bộ đều là sách đó?
Sao cô thể ném qua?
Hơn nữa còn ném về phía Lâm Triển?
Không sống nữa ?
Không đúng, khi nào thì cô sức lực lớn như thế?
Còn đang trong sự kinh sợ, một âm thanh quát lớn truyền tới.
“Lâm Triển! Em bắt nạt khác!” một thầy giáo hùng hổ .
“Cậu cho rõ ràng , rốt cuộc là ai đánh ai!” hotboy che cái trán gào thét.
Thầy giáo Trừng Trừng hốc mắt hồng hồng, hotboy đang trợn mắt nhe răng, tức giận dâng lên, chỉ hotboy, “Em cút về văn phòng cho thầy.”
Người nọ bắt đầu cãi tay đối với thầy giáo.
Trừng Trừng vội vang xách cặp chạy ngoài cổng trường, kéo Trình Nặc liền lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-105.html.]
Trên xe, cô nhớ tới lời của , nhấp môi .
“Em trai, em xem, Từ Mân thực sự sẽ phú bà bao nuôi ?”
Trình Nặc ôm cặp đầu cô: “Được phú bà bao nuôi, tiền ?”
bàn tay tài xế đang lái xe run rẩy.
trong lòng Trừng Trừng hoảng hốt, trong đầu nháy mắt hiện lên Từ Mân cô độc, bất lực đáng thương mà giường của khác.
Thế…. Thế vẫn để cô bao nuôi .
Tốt gì cô cũng sẽ ép buộc khác.
Xe dừng cửa, Trừng Trừng vội vàng , hỏi : “Mẹ, nhà hàng xóm sẽ thế nào ạ?”
Tưởng Tĩnh thấy tiếng mà qua, âm thanh than thở nhỏ: “ căng thẳng, trời cao biển rộng, cùng lắm căng đến thất vọng vô cùng.”
“Thế Từ Mân ạ?” Trừng Trừng vội vàng hỏi, thật sự sẽ phú bà bắt nạt ?
Tưởng Tĩnh nghĩ tới đứa trẻ con đang học ở nước ngoài , : “Có lẽ sẽ bỏ học trở về.”
Dù ở nước ngoài tiền cũng dễ sống như thế, đặc biệt với một thiếu gia nhỏ lo ăn mặc, học lẽ là một chuyện khó.
Trái tim Trừng Trừng run lên, vội vàng lên lầu, lục lọi, tìm một chiếc thẻ ngăn hàng, bên trong đều là tiền mừng tuổi nhiều năm qua cùng tiền tiêu vặt cô tiết kiệm .
Tốt gì cũng thể nuôi mấy năm nhỉ?
Chờ qua cái tuổi trắng trẻo mềm mại chắc là sẽ ai bao nuôi nhỉ?
Bên ngoài, Quý Như cũng về, khi Trình lão và Từ gia chọc tức thì bà cũng còn tâm tư thăm hỏi ai.
“Bất luận xảy chuyện gì cũng cho thằng bé cùng đừng để thằng bé trở về.” bà .
“Quý tổng?”
“Thằng bé đang trong thời kỳ mấu chốt để xây dựng sự nghiệp, cần trở thu dọn cái cục diện rối rắm của .” Quý Như bên ngoài, đột nhiên thấy một học sinh cấp ba đang lén lút cửa nhà .
Xe dừng , bà tới cạnh cửa, nhíu mày, cô nhóc nhà bên?
“Cháu chào dì.” Trừng Trừng cầm thẻ ngân hàng, nửa ngày cũng nên cái gì.
“Đây… đây là tiền tiêu vặt của cháu, cháu……”
“Sính lễ?” mặt Quý Như treo một nụ , nhưng tay cầm túi nắm chặt, như là xé luôn chiếc túi .
Trừng Trừng tay bà , mặt bà , nháy mắt dọa, nửa ngày cũng lên lời.
giây tiếp theo, thẻ ngân hàng tay lấy , Trừng Trừng sửng sốt, khóe miệng Quý Nhu mỉm : “Cảm ơn Trừng Trừng, ngày mai dì một bữa tiệc tối, Trừng Trừng cùng dì ?”