Nói , thiếu niên đóng cửa, tiếp tục bài tập.
Trừng Trừng: “...”
Cô sang Quý Mân, mặt nhỏ áp bụng : “Nếu ai đó cướp đồ của thì sẽ gì?”
Quý Mân một tay nhéo cằm cô, thở dồn dập: “Cướp .”
Trừng Trừng gật đầu, đây mới đúng là tư duy của bình thường.
Cô tiếp tục chỉ dẫn từng bước: “Vậy nếu bây giờ xuất hiện mặt thì cần đề phòng một chút ?”
Quý Mân khựng , đặt tờ báo tay xuống, vẻ mặt suy tư cúi đầu: “Vì thể cướp đồ của ?”
Trừng Trừng: “...”
Được .
Bọn họ thể hiểu sự phiền phức của Đường Hòa, thế thì cô chỉ thể tự đề phòng!
Trong đầu Trừng Trừng bắt đầu hình dung cảnh tượng đối đầu với Đường Hòa thương trường trong tương lai.
Vì thế, cô ngày nào cũng kéo Dương Lâm nghiên cứu kế sách, chuẩn kế hoạch hạ gục nhà hàng bên cạnh, thêm những phòng riêng đặc biệt, bố trí theo yêu cầu của từng khách hàng.
Kết quả, kế hoạch đối phó nhà hàng bên cạnh xong, trang trí còn kịp tiến hành, mấy phòng đặc biệt chính thức lò thì cửa hàng của cô ăn ngày càng phát đạt.
Một buổi tối, Trừng Trừng cửa nhà hàng, gọi điện cho Quý Mân.
Quý Mân: “Ừm?”
Trừng Trừng nhà hàng của Đường Hòa, ngẩn ngơ: “Em cảm thấy là do em lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Sao thế?” Quý Mân đang đường đến đón cô.
“Em còn tưởng Đường Hòa đến là định tranh giành với em một trận.” Trừng Trừng sự náo nhiệt ở bên .
“Em còn cho là cô mở nhà hàng đối diện nhà hàng của em là vì nghiền ép em, đả kích em.”
“ sự thật chứng minh...”
Thật lòng Đường Hòa lương thiện, mà cô nghĩ đen tối như thế.
“Cô hình như chuyên tặng khách cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-137.html.]
Lời Trừng Trừng dứt thì một đàn ông liền từ nhà hàng đối diện , với Trừng Trừng: “Trình tiểu thư, chuẩn đóng cửa ?”
Trừng Trừng: “Chưa.”
“Thế phòng riêng ?” Người đàn ông tinh cố gắng ngụy trang nhưng gương mặt vẫn lộ sự mệt mỏi.
Trừng Trừng lắc đầu: “Không , đều đầy .”
Bây giờ cũng 10 giờ tối, đổi thành thì thời điểm sẽ ít khách lui tới cửa, cơ bản chỉ chờ trong nhà hàng ăn xong thì bọn họ thể đóng cửa trở về nghỉ ngơi.
từ khi nhà hàng của Đường Hòa mở , khách của nhà hàng cô đến tận 12 giờ đêm cũng vẫn giương đôi mắt trông mong mà .
“Thế ăn ở lầu một , đồ dì Thái . là tỉnh L Phương Bắc.” Người đàn ông trí thức .
Trừng Trừng nháy mắt liền hiểu, dì đồng hương nấu cho ăn.
Dương Lâm cảm thấy thật sự khác biệt: “Bọn họ ăn đủ no ?”
Bọn họ còn tưởng chắc chắn sẽ nhận sự trào phúng của nhà hàng đối diện, kết quả bọn họ vẫn luôn tiễn rời .
Đầu bên điện thoại, Quý Mân xoa thái dương, hiểu cái cảm giác , rời xa quê hương, đặc biệt là thời điểm một lẻ loi cô đơn, vì sự nghiệp, những trận chiến bàn tiệc, đồ ăn cùng với lợi ích cứ thế mà nhấc lên mối liên hệ, cũng ai tâm trạng quản đồ ăn , bữa cơm đó ăn còn bằng ăn.
Nhà hàng của Trừng Trừng thể cung cấp cho nơi để trút bỏ sự kiên cường chống đỡ.
Đường Hòa đương nhiên cũng nhận điều đó, nhà hàng của Trừng Trừng đáng lẽ cũng đến mức cung đủ cầu, bây giờ đến cả sảnh lớn lầu một đủ chỗ cũng xem .
Lúc cô thực sự thể hiểu rõ là Trừng Trừng mang tới cho cô lượng khách là cô cung cấp khách hàng cho Trừng Trừng.
Cô cắn chặt răng, mấy nhân vật quan trọng bên phía Trừng Trừng căn bản thèm để ý nhà hàng của cô .
Ngược là khách mà Đường gia giới thiệu tới mỗi khi xã giao xong liền tới nhà hàng của Trừng Trừng mới .
Dù cho thì cũng sẽ trong nhà hàng của Trừng Trừng dùng bữa mà tới nhà hàng của cô .
Đường Hòa đầu suy nghĩ đóng cửa nhà hàng , nhưng suy nghĩ bật thì ngay lập tức đè xuống.
Cô sớm còn là một cô gái nhỏ tràn đầy sức sống nữa, cô đang nợ nần, tiền nợ trong nhà vẫn còn nhiều, hơn nữa, nếu đóng cửa thì là nhận bản thua cô ?
Không thể, Đường Hòa khổ, xoay nhà hàng.
Một lát , Quý Mân tới, Trừng Trừng vui vẻ hài lòng mà leo lên xe.
“Đi thôi, về nhà đón nhóc con.”
Một tay Quý Mân kéo trong ngực: “Muộn một chút đón.”