Quý Mân sửng sốt.
Trình Nặc nhướng mày, chị gái lấy tự tin mà dám đem sủi cảo gói tới mặt Từ Mân?
Thái Minh Phân cầm cái khay lớn, bưng một , Trừng Trừng càng ngốc hơn!
Cái cô gói bây giờ mỗi bát đều !
Cô ủ rũ.
Cô cho rằng sủi cảo khi cho xuống nước nấu lên liền xong, căn bản nghĩ tới Thái Minh Phân giữa đường đột nhiên cho đun sôi một nữa, đảo hai cái.
Chờ tới khi cô phản ứng , Thái Minh Phân dùng cái muôi đảo lên.
Vì thế lúc múc thì cô đành lấy mấy chiếc gói đầu múc cho Từ Mân .
Một bát của đều là cô gói, xác suất nhất định cũng sẽ lớn nhất!
Cô mới nghĩ thế thì đem bộ cái còn múc bát thì Thái Minh Phân đảo lẫn hết xong.
Bây giờ cô càng chọn càng .
Mọi ăn tối, Trừng Trừng về phía Quý Mân, ăn một chiếc sủi cảo, ăn một chiếc, đó ăn một chiếc.
Trái tim Trừng Trừng nhảy loạn.
Ở đối diện, Trần Tự ăn cực kỳ vui vẻ, đột nhiên cảm thấy cộc một cái, ông vội vàng che miệng .
“Làm thế?” Thái Minh Phân đầu về phía ông liền thấy Trần Tự phun cái nhẫn hình tròn.
“ chắc hẳn ngoại tình .” Trần Tự ngơ ngác vợ .
Cả bàn về phía Trừng Trừng, Trừng Trừng chiếc nhẫn , khẩn trương mà ôm bát, tự đấu tranh trong hai giây, căng da đầu : “Điểm… điềm tiền.”
Lấy đồ từ chỗ về, da mặt của cô còn dày như thế.
“Thế còn cái khăn quàng cổ ?” Thái Minh Phân chỉ khăn quàng cổ bàn cách đó xa.
Trừng Trừng vùi đầu ăn sủi cảo, âm thanh hàm hồ mang theo sự nghẹn ngào: “Cũng là tặng thầy Trần.”
Quý Mân liếc mắt về phía túi quần áo của Trừng Trừng, ở túi áo khoác bên cạnh rõ ràng chút bột mùi trắng dính lên.
Cô gái nhỏ bây giờ thoạt sắp xong .
Trần Tự xoa xoa răng: “Trừng Trừng sớm một chút, nếu một như thế nữa thì răng thầy cũng còn .”
Trừng Trừng rẫu rĩ mà gật đầu, đó khẩn trương về phía Quý Mân, ai chỉ một cái nhẫn.
Cái của cô rõ ràng là vòng cổ!
Chỉ là vì một cái sủi cảo thì kẹt gói !
Cô mới tách !
Chắc là cũng thể ăn chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-34.html.]
Cô gói cũng nhiều lắm mà!
Quý Mân tiếp tục ăn, Trừng Trừng ăn đối diện, Trần tự ăn xong sủi cảo đồ vật trong bát, dùng một chiếc đũa gắp nốt sợi dây chuyền mảnh khiến cho da bọc sủi bảo bung .
Trừng Trừng: “…..”
“Một…. bộ?” lúc mới ăn sủi ảo liền cảm thấy bát của lạ lạ.
Trừng Trừng gật đầu.
“Vâng… một bộ.”
Cô vùi đầu ăn ăn, đó nghĩ xem buổi họp mặt bạn cũ ngày mai nên xử lý như thế nào.
Cơm chiều ăn xong, Trần Tự đem tổ hợp nhẫn và dây chuyền lồng , cầm dây chuyền lên lầu.
“Cô nhóc rõ ràng là tặng em.” Trần Tự phòng.
Quý Mân về phía đồ vật tỏa sáng ánh đèn: “Em ….”
“Thầy em sẽ nhận, thế để thấy giữ giúp em.” Trần Tự .
Quý Mân: “…..”
“Chờ tới ngày nào đó khi mà cô nhóc từ bỏ thì thầy trả cho .” Trần Tự lấy một cái hộp nhỏ ở trong ngăn kéo, mở , bỏ , “Rắc rắc” một tiếng, khóa .
Trần Tự đầu phát hiện Quý Mân đang chiếc hộp , ông chút hoang mang: “Hả? Em ?”
Quý Mân xoa ấn đường: “Không ạ.”
“Chủ nhân…. Ừm… Tiểu A nhăn mày, tần suất nhịp tim của ngài bình thường?”
Trần Tự chiếc hộp, , nghiêm túc: “A Mân, con trai cũng thể tùy tiện mà nhận loạn quà của , rụt rè.”
Quý Mân: “….”
Đường gia bên , một đám vây quanh chuyện xảy , Tiền lão nhị về phía Đường Hòa, cô nhu nhược yếu đuối mà tránh lưng ông nội.
Tiền lão nhị: “!!!”
Sao Trừng Trừng đổi nghề đoán mệnh luôn ?
Tiền Nhị lão gọi điện thoại : “Trình , cháu vé của kỳ là bao nhiêu ?”
Trừng Trừng giờ phút đang xe Quý Mân, tối muộn, tối lửa tối đèn, cô ánh đèn, tầm mắt dừng ở cổ , cổ cũng , chỉnh là thiếu thiếu thứ gì đó.
Cô rầu rĩ : “Không .”
Nếu cô mà thì cô sớm phát tài .
“Nhớ gửi đồ cho cháu đó.”
“Được .” bên cúp máy, Trừng Trừng đột nhiên hiểu Tạ Văn Văn, loại bia đỡ đạn như các cô phàm là việc một thì đến tám chín phần mười là thất bại.
Ngày hôm , con Tạ Văn Văn đuổi khỏi Đường gia trở thành đề tài nhóm trong vòng thảo luận, danh dự của Tạ Văn Văn cứ thế mà mất.
Đường Hòa ở tiệm cà phê, chậm rãi uống, cô thời gian, là 3h chiều, nhưng ở cửa vẫn hề thấy ảnh của Lâm Yến như cũ, Đường Hòa bất đắc dĩ khổ, bản quá tự tin , dù đường cũng nhất định sẽ tới tìm mà, ở trong mắt ông lẽ chỉ là một con nhóc hiểu sự đời.