Đầu ngón tay của Quý Mân gõ bàn phím: “Em là ông chủ là ông chủ?”
Trừng Trừng trở tiếp tục tính toán, nửa ngày, đang định báo cáo kết quả việc phát hiện hiệu suất sử dụng cao, nữa.
Cuối cùng hôn mê luôn.
“Đàn chị, chị còn về?”
Điện thoại vang lên, Trừng Trừng một cái, cúi đầu đánh chữ: “Bị giữ .”
“Đàn chị, sai lầm chủ yếu cũng do chúng mà? Vì giữ chị ?”
Trừng Trừng trộm Quý Mân một cái, phát hiện , nhẹ nhàng thở : “Thời niên thiếu tự cao tự đại phạm sai lầm.”
“Bọn họ chúng bồi thường tiền ?” đàn em đầu bên hỏi.
Trừng Trừng bản vẽ lung tung rối loạn, còn cả bảng biểu: “Chị bồi thường tiền nhưng thiếu tiền, chỉ thiếu .”
Bên : “???”
“Chị đang culi cho bọn họ. Em tan , tối nay em còn lớp ?”
Trừng Trừng chằm chằm máy tính, đại não một mảng đống bùn nhão, cô sẽ .
Cô quyết định lên mạng tra.
Bên cạnh, một đôi tay nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh trầm thấp vang lên đỉnh đầu: “Em đang gì thế?”
Trừng Trừng cảm giác như giáo viên bắt nghịch di động trong lớp, lập tức ngẩng đầu : “ chỉ tra…”
Cô ngẩn , Quý Mân tắm rửa một cái, chiếc áo ngủ màu tối, cúc cài lộ xương quai xanh.
Nhìn qua….
Trắng trắng.
Ngon miệng.
Cô cố gắng khiến tầm mắt bản dịch lên một chút, đó là cổ , yết hầu, đó là cằm, đôi môi non mềm, mái tóc ướt rũ xuống khuôn mặt khiến cho gương mặt càng thêm trong trẻo trai trắng sáng.
Trừng Trừng nuốt nước miếng, cô nâng tay lên, đặt ở miệng, cô bây giờ cảm thấy đầu chút nóng, cô sợ chút nữa ngộ nhỡ chảy m.á.u mũi thì thật quá hổ, vẫn là để phòng ngừa ngộ nhỡ che lên một chút, như thế còn thể đầu tiên.
Cô : “ nghịch điện thoại, tìm thấy mạng thì nữa.”
Trừng Trừng cho là Quý Mân trở về chỗ, kết quả kéo một chiếc ghế tựa xuống đó, lấy một tờ giấy nháp .
“ chỉ một .”
Người bên cạnh tắm rửa một cái cả mang theo hương của sữa tắm, thơm ngào ngạt.
Trừng Trừng phát hiện bản hiểu đang cái gì đầu ngây , nên tay nên mặt hoặc vẫn là chuyện tâm giọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-71.html.]
Quý Mân nhận thấy tầm mắt bên cạnh, âm thanh tự chủ mà mềm xuống một chút.
“Nghe hiểu ?” Quý Mân hỏi, Trừng Trừng mờ mịt ngẩng đầu, “Gì?”
Quý Mân: “….”
Trừng Trừng giờ, một tay túm lấy áo ngủ của , vẻ mặt nghiêm túc: “Anh thêm một nữa là hiểu liền.”
Quý Mân bàn tay trắng nõn đáp áo , về phía khuôn mặt kiên định, lấy một tờ giấy khác: “Một cuối cùng.”
Trừng Trừng gật đầu.
Cuối cùng trong quá trình Quý Mân giảng bài hết một nửa.
Trừng Trừng giờ: “Quý tổng, mệt.”
“Trước khi xong mà cô Trình còn hổ mà rời ?” Quý Mân dậy, cúi đầu cô, tầm mắt nhàn nhạt.
Trừng Trừng lập tức tiếp tục việc, chờ tới khi Quý Mân trở chiếc bàn lớn của , cô cẩn thận : “Thế… thế thể mượn một chiếc giường để ngủ nửa tiếng ?
Đầu ngón tay Quý Mân dừng , đó ngẩng đầu: “Không thể.”
Trừng Trừng cúi đầu, ngoan ngoãn việc: “ , buồn ngủ.”
Cô xứng một chiếc giường.
Cuối cùng, nhanh tới 1h sáng, Trừng Trừng chịu nổi mà đầu gật gà gật gù, mắt thấy sắp đập đầu xuống, một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữa cằm cô , bàn tay ấm áp dễ chịu, khuôn mặt Trừng Trừng cọ cọ, trực tiếp ngủ.
Quý Mân khuôn mặt bàn tay, mím chặt môi, vệ sĩ lúc nhắc nhở nên nghỉ ngơi.
“Quý tổng, ngày mai chúng còn dậy sớm.”
Quý Mân: “ .”
“Thế cô Trình thì ạ?”
Vệ sĩ về cạnh bàn, âm thanh Quý Mân lạnh nhạt: “Không cần để ý cô .”
Vệ sĩ rũ mắt ngoài, ý là để cô ngủ bàn?
Thế cũng đủ thảm.
Người tới khách sạn là đặt phòng, vị tới thế mà tới công việc.
Anh lui ngoài, đang đóng cửa liền thấy Quý Mân ôm trong phòng ngủ.
Vệ sĩ: “….”
Quý Mân ôm tới cạnh giường, cẩn thần đặt lên giường, khi Trừng Trừng dính nên chiếc đệm mềm mại, cũng cần Quý Mân giúp điều chỉnh tư thế, tự chui trong chăn, đầu chôn xuống, ngủ ngon lành.
Quý Mân: “….”
Đêm đó, Trừng Trừng mơ một giấc mơ, trong mơ, Quý Mân từ trong phòng tắm , mặc một bộ quần áo ngủ màu tối, tóc ướt đẫm ở mặt cô, với cô, thật thật sự thích cuối bảng dạy thêm, chút mất kiên nhẫn nào, còn cho dù cô định bao nuôi thì cũng sẽ rời , đó, bổ sung thêm một câu, cho dù cách của hai khá xa nhưng chấp nhận gả thấp.