Tưởng Ngọc Trân thấy bản chỉ mới bậy Sơn Trà một câu hướng về phía cô, bà Sơn Trà vẫn luôn theo Vương Ái Hồng ở trấn , tức giận đến mức dậm chân nhỏ giọng mắng: “Chuyện liên quan gì đến bà, quản , như ai qua trấn , sáng sớm tối liền thành, cái gì mà ghê gớm!”
Người hai bên xem náo nhiệt đều đắc tội, nhanh chóng tách đổi đề tài: “Không cô mới Bình An đưa cho cô một cái túi ? Như chắc ít tiền đúng ?”
Tưởng Ngọc Trân thấy lời , tâm tình lập tức trở nên hơn.
Ngày hôm nay sở dĩ cô vui vẻ như thế là bởi vì cuối cùng Chu Bình An cũng rời , lúc bà cụ Chu cũng liệt, trong nhà giao cho cô nhất định là , cho nên khu Chu Bình An để cho cô một cái túi, trả cho cô mấy chục đồng tiền tiền lẻ.
Nói cầm tiền lẻ tiêu, nếu đủ lấy từ trong túi .
Tiền còn tồn ở trong túi đừng là ở trong thôn Tam Tuyền, chỉ là ở trấn thì đều là đồ hiếm lạ, thời buổi nhà ai mấy chục mấy trăm đồng cầm ở trong tay, như đều thể xưng là tiền, chỗ nào nhiều tiền để trong túi như thế.
“Như thế cũng , nếu chỉ một chút, ai rảnh để trong túi tiền.” Tưởng Ngọc Trân đắc ý ngửa đầu.
Cô xem trong túi , mà nhiều hơn chín trăm đồng tiền đấy, việc đối với nhà bình thường thể là thể tiêu trong nhiều năm, cô thể để ý .
Không , ngày mai cô một chuyến trong thành, tự mua cho bản hai bộ quần áo, nghĩ cách đến mặt Sơn Trà để khoe một phen thật , còn là leo lên Vương Ái Hồng , mỗi ngày chạy lên trấn , còn ở trong nhà , sẽ thật sự cho rằng ở hai ngày đó thì chính là thành phố .
Cô đang nghĩ ngợi tới chuyện đó, cửa sân nhà họ Chu mở , đứa con nhỏ Chu Bình An Chu Minh Kiệt từ bên trong , đến mặt Tưởng Ngọc Trân hít nước mũi : “Con đói bụng, ăn cơm.”
Tưởng Ngọc Trân thấy ba đứa nhóc cảm thấy đau đầu, đang ở mặt ngoài tiện phát tác, chịu đựng xúc động mắng lặng lẽ trợn trắng mắt : “Dì đang bận bịu, nếu đói bụng để con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-117.html.]
May
Sơn Trà khi còn nhỏ bảy tám tuổi nấu cơm, Chu Bình An cũng , ba em sẽ còn trông cậy cô đúng ?
Chu Minh Kiệt động đậy: “Anh trai , ăn canh trứng!”
Tưởng Ngọc rân kiên nhẫn, còn giả vờ giả vịt: “Minh Kiệt lời , trong nhà chỉ mấy con gà như , một ngày đẻ mấy trứng, ngày hôm qua con ăn , cũng thể ăn mỗi ngày đúng ?”
Chu Minh Kiệt thuận theo buông tha: “ ăn canh trứng! Bà nội , đây là gà nhà , nó đẻ bao nhiêu trứng thì đều là của , ăn canh trứng!”
Chu Minh Kiệt đá chân, Tưởng Ngọc Trân trốn tránh kịp, thằng bé đá trúng chân, cô đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt biến đổi, một phen xách theo cổ áo Chu Minh Kiệt đem xách lên.
Chu Minh Kiệt gân cổ lên lên, Chu Minh Quân đột nhiên đẩy cửa , hung hăng đẩy Tưởng Ngọc Trân một phen : “Dì đang gì hả! Dì còn đánh Minh Kiệt, cho ba , dì là một phụ nữ tồi!”
Tưởng Ngọc Trân đẩy đến lảo đảo, tức giận đến mức đỉnh đầu đều bốc khói.
Thằng nhãi ranh c.h.ế.t bầm , cô vẫn còn đánh, kêu to để cái gì?
Mà ngại còn ở mặt ngoài, cô vẫn còn giả vờ.
Người chuyện cùng với cô cảm thấy tình hình đúng, nhanh chóng khuyên can một tiếng: “Trẻ con ăn thì cứ cho nó ăn , Bình An cho cô một túi tiền . Một cái trứng gà mà thôi, đáng giá bao nhiêu tiền.”