Lý Thúy Lan nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ cô đúng.
Hai nhỏ giọng thầm cũng mang đến bất luận ảnh hưởng gì tới Sơn Trà cả, bọn họ mới đến nhà Vương Ái Hồng, Vương Ái Hồng thấy cô ăn cơm sáng nên cho cô hai cái bánh trứng, dùng giấy dầu bao để cô thể ăn ở đường, bánh trứng hành băm nhỏ, mềm mụp béo ngậy, bất quá hôm nay quá sớm nên lúc Sơn Trà ăn uống gì, cũng chỉ ăn hai ngụm, còn dư tất cả đều để cho Tạ Tri Viễn ăn luôn.
Tạ Tri Viễn thấy cô ăn là mấy, nắm tay Sơn Trà chà xát : “Em thích món canh thịt dê của nhà ? Chờ chúng xong việc ăn .”
Sơn Trà gật gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó liền dựa bả vai Tạ Tri Viễn nhắm hai mắt .
Dọc theo đường Tạ Tri Viễn đều giống như cái gối đầu, nhúc nhích cũng dám nhúc nhích quá mức, cho Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan đến mức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có điều hai ai cũng thèm để ý bọn họ, xe đến trong thành, Tạ Tri Viễn dẫn Sơn Trà ngân hàng .
Hai họ gửi tiết kiệm theo hướng dẫn của nhân viên ngân hàng, vì nhiều gửi tiền trong những ngày , nên tiền lớn của họ thu hút nhiều sự chú ý, đến khi bọn họ khỏi cửa nhân viên vẫn còn đang vui vẻ mà đưa bọn họ khỏi cửa.
Mới đem bọn họ đưa đến cửa, Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan cũng tới , nhân viên đối xử với Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn vô cùng tôn kính, vẻ mặt Tưởng Ngọc Trân nghi hoặc hỏi: “Hai ngươi tới chỗ để cái gì?”
Sơn Trà giống như đang một trò cô : “Liên quan gì đến chị ?”
Tưởng Ngọc Trân lời mà cô cho sắc mặt cứng đờ, đó trò ở mặt Sơn Trà nổi giận đùng đùng từ túi áo móc một cuốn sổ tiết kiệm trong túi, đầu về nhân viên ngân hàng hét lên: “ rút tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-124.html.]
Tuy rằng bầu khí của cô cùng với Sơn Trà đúng lắm, nhưng dù hai cũng trò chuyện, nhân viên cho rằng cô cùng với Sơn Trà một khách hàng lớn là bạn bè, còn thấy cô thể móc một cuốn sổ tiết kiệm, nghĩ đây cũng là một tiền, thế là nhanh chóng dùng gương mặt nhiệt tình đón .
“Tới đây tới đây, mời bên trong.”
Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan mà hưởng thụ qua loại đãi ngộ , liếc mắt Sơn Trà một cái, đó vô cùng kiêu căng ngạo mạn .
Sơn Trà vốn dĩ cửa, thấy cô bày dáng vẻ cô lôi kéo tay áo Tạ Tri Viễn.
“Từ từ hẵn , em xem một trò .”
Vào khi cô nhờ Trương Hỉ Muội giúp cô tặng Tưởng Ngọc Trân một món quà lớn, hiện tại thời gian sai biệt lắm cũng tới lúc thể thu hoạch .
May
Tạ Tri Viễn thấy khóe miệng cô lộ một nụ xa quen thuộc, trong lòng cô vợ nhà nhất định nảy chủ ý gì , điều cái gì cũng , thấy Sơn Trà hứng thú như , cũng để cho cô mất hứng, theo Sơn Trà nữa ngân hàng.
Khoé mắt Tưởng Ngọc Trân thấy Sơn Trà , tức khắc trong lòng càng thêm đắc ý.
Như thế nào? Chưa thấy qua loại sổ tiết kiệm đúng , đắc ý cái gì chứ, còn là cái đồ nhà quê .
Tưởng Ngọc Trân nghĩ, ngưỡng cằm đắc ý dào dạt đem sổ tiết kiệm đưa cho nhân viên quầy hàng, dùng âm thanh để cho đều mà : “Trước tiên giúp lấy một trăm đồng , đang chờ để sử dụng đây.”
Nhân viên liên tục gật đầu, đem sổ tiết kiệm nhận qua đó, một hồi thao tác, gương mặt tươi của nhân viên biến thành dáng vẻ nghi hoặc, gương mặt Tưởng Ngọc Trân đang đắc ý dào dạt mới : “Thật ngại quá đồng chí, sổ tiết kiệm của cô một trăm đồng.”