Bên Kim Bảo Trần Hữu Thụ chỉ điểm, một đường chạy chậm trở về nhà , đẩy cửa hét lớn bên trong hét lớn: “Mẹ! Con đến nhà chú hai ăn đồ ăn ngon!”
Kim Tuệ Tuệ ở giường may quần cho Ngân Bảo, mắng: “Mày cả một ngày chỉ ăn, chú hai của mày nghèo đến mức gì để ăn, mày còn nghĩ đến việc đến nhà chú hai mày để ăn đồ ăn ngon gì.”
Kim Bảo chống eo ở cửa : “Mới , , nhà chú hai mới mua xe đạp mới, còn xây cả phòng mới nữa kìa!”
Kim Tuệ Tuệ xong vốn dĩ cũng tin lời Kim Bảo .
“Được , cơm của chú hai con còn mà ăn, còn mua xe đạp, ai với con chuyện ?”
Trong thời gian chị mang theo Ngân Bảo về nhà đẻ để trong nhà hỗ trợ, một đoạn thời gian trở , khi chị tận mắt thấy hai vợ chồng Tạ Tri Viễn nghèo đến mức ngay cả một chén mì cũng cần đến mượn bà cụ nhà họ Lý ở đối diện, mua xe đạp ? Mẹ nó, chị còn lâu mới tin đấy.
Kim Bảo thấy tin khỏi trở nên nóng nảy.
“Con tận mắt thấy, hôm nay con qua bên chơi, cửa nhà chú hai chất một đống gạch đấy, nhưng mà còn xe đạp mới thì con thấy, nhưng chú Thụ với con mà, chú còn hai ngày nhà chú hai mời thợ mộc đến, còn cho một nồi thịt to nữa đấy, , mau mang con , con cũng đến nhà chú hai để ăn thịt!”
Kim Tuệ Tuệ Kim Bảo đầu đuôi, quần cũng thèm may nữa, bật dậy.
“Thật đấy ? Con tận mắt thấy thật ?”
Tạ Kim Bảo hít hít cái mũi, gật gật đầu: “Lúc mà con ngang qua cửa nhà chú hai ngửi thấy mùi thơm bên trong, con đang định nhưng cửa khóa mất .”
Kim Tuệ Tuệ lập tức trợn tròn mắt, đem quần ném ở một bên giường, lôi kéo Tạ Kim Bảo đến đó.
“Đi, cùng qua đó xem một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-136.html.]
Hai bước vội vàng về phía nhà của Sơn Trà, khi ngang qua đám Trần Hữu Thụ , lập tức duỗi dài cổ chú ý theo bước của chị , Trần Hữu Thụ còn cợt nhả với Kim Tuệ Tuệ: “Vợ của Văn Bân , Tạ Tri Viễn nhà cô thật là tiền đồ, cô nên đến hỏi thử xem mà thể phát tài thế!”
Kim Tuệ Tuệ hung dữ đầu khinh bỉ Trần Hữu Thụ một tiếng, đó mắng: “Phát tài thì cũng là lão Tạ nhà , liên quan gì đến mà thả rắm gì.”
Trần Hữu Thụ run run chân: “Hắc hắc, cô đừng như thế, Văn Hân và Tri Viễn cũng chia nhà , như cũng liên quan gì đến chuyện của cô nhỉ.”
Kim tuệ tuệ nóng lòng chứng thực, căn bản lười nhiều lời với Trần Hữu Thụ, chỉ liếc mắt một cái, mắng câu: “Con nó.”
Không đợi đến khi cô đến cửa viện nhà Sơn Trà thấy ngoài sân chất một đống gạch men kề sát tường, thời buổi nhà đều giàu , xây nhà cũng chỉ đào chút đất bùn lên, trộn với lúa mạch và rơm rạ, xây thành phòng tường đất ở là .
Có thể sử dụng đến gạch men như thế đều là phú hộ nổi danh trong thôn.
Kim Tuệ Tuệ thấy đống gạch men , chị liền lời Kim Bảo trăm phần trăm là sự thật.
Chị còn đang nghi hoặc hai vợ chồng Sơn Trà lấy tiền , chóp mũi đột nhiên thấy một mùi hương đậm đà, là hương thịt dê hầm!
May
Kim Bảo cũng ngửi thấy , nhanh chóng nhảy dựng lên hô: “Mẹ, mau ngửi thử xem, chính là mùi !”
Mùi thơm giống như cái móc , gợi lên tất cả sự đói bụng trong tất cả , đừng là đứa trẻ, ngay cả Kim Tuệ Tuệ cũng nhịn ! Chị nuốt nuốt nước miếng, lôi kéo Kim Bảo định đẩy cửa .
Cửa khóa y như lời Kim Bảo , căn bản đẩy .
Kim Tuệ Tuệ giơ tay lên, gõ lên đó cộc cộc cộc.