Cưỡng từ đoạt lí mà biện giải : “Lúc chẳng là do điều kiện , với cả vốn dĩ trong nhà cũng đồ đạc gì mà chia…”
Ánh mắt Tạ Tri Viễn lạnh lùng, thèm tranh cãi với chị , đầu về phía Tạ Văn Bân : “Anh, lúc kết hôn với chị , em còn nhỏ, sống thế nào, em cũng quản .”
“Chị là dạng gì, hai ngươi sống với nhiều năm như thế, cũng khả năng . Lúc em nhường chị để ý đến chị , đó đều là nể mặt cùng với cha mất, chuyện lúc em truy cứu cũng nhắc tới, nhưng thì thể, em cũng cưới vợ, em chỉ sống yên với vợ của em mà thôi, em quấy rầy hai , hai cũng đừng tới quấy rầy em.”
Ý của Tạ Tri Viễn rõ ràng, tuy rằng hề toẹt với Tạ Văn Bân, nhưng cũng rõ ràng với , nếu mặc kệ cho Kim Tuệ Tuệ bậy, thì tình cảm giữa hai em bọn họ sẽ thật sự đến dấu chấm hết.
Tạ Văn Bân đỏ mắt Tạ Tri Viễn, giống như đây là đầu quen em trai .
Tạ Tri Viễn đối diện với , ngược nữa về phía Kim Tuệ Tuệ.
“Phòng ở xong, nền cũng thế, chúng xử trí như thế nào thì đó là chuyện của chúng , ngoài ai cũng quản .”
“Chuyện của nhà chúng chị dâu cũng bớt hỏi thăm , nếu như đang yên lành mà tới nhà chúng gây chuyện với vợ , thì cũng đừng trách nể mặt tình cảm thích.”
Tạ Tri Viễn cho Kim Tuệ Tuệ cơ hội chuyện, còn đưa mắt khắp bốn phía xung quanh, lời của ẩn ý, suy nghĩ xa giống như Trần Hữu Thụ lập tức chột đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-140.html.]
Lúc bọn họ lúc mới phát hiện, Tạ Tri Viễn sớm còn là củ cải nhỏ như trong trí nhớ của bọn họ nữa, đầu còn cao hơn phần lớn đàn ông ở trong thôn, tuy rằng to con, nhưng trông rắn chắc, bình thường khả năng là đối thủ của .
Lời của như là đang cảnh cáo Kim Tuệ Tuệ, thực tế cũng là đang cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ bớt hỏi thăm chuyện nhà .
Đây là một đầu sói con, bình thường xuống núi lộ mặt, nhưng nếu như thật sự chọc giận nó, cắn một cái là thể mạng!
Kim Tuệ Tuệ quen Tạ Tri Viễn nhiều năm như thế, đầu thấy dáng vẻ của Tạ Tri Viễn, trong lòng chút sợ hãi, đôi mắt của Tạ Tri Viễn lúc thoạt đúng là giống y như đúc một con ch.ó hoang từng đuổi theo cắn chị một cái, chỉ bởi vì chị đá con ch.ó con một cái, mà con ch.ó đuổi theo chị ước chừng mấy dặm.
Sợ hãi nhiều, chị thật sự cũng chút cam lòng.
May
Chị còn hỏi Tạ Tri Viễn rốt cuộc kiếm bao nhiêu tiền nữa.
“Sao ? Chú còn đánh nữa …”
Chị chịu đựng sợ hãi còn chuyện, Tạ Văn Bân đột nhiên ném mạnh cái cuốc lên mặt đất: “Được ! Cô đừng chuyện mất mặt hổ ở mặt Tạ Tri Viễn nữa , cô là nghèo điên từng thấy tiền đấy ? Người kiếm tiền kiếm bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô! Rồi xây nhà mua xe đạp cũng liên quan gì đến cô? Cô cái đức hạnh thấy tiền là sáng mắt của cô , nào chút dáng vẻ nào như là chị dâu chứ hả!”
Kim Tuệ Tuệ dọa sợ, lời khó như thế, lập tức cũng bực, lúc chị sợ Tạ Tri Viễn là sai, nhưng cũng sợ Tạ Văn Bân! Anh hếch mũi lên mặt với ai chứ!
“Tạ Văn Bân con ch.ó Nhật ai thế hả? Anh ăn gan hùm đúng ? Còn dám mắng bà đây?”