Tưởng Ngọc Trân thấy bán hàng cúi cầm biên lai lên, tức khắc chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cuối cùng nghĩ tới một vấn đề quan trọng, cô nhanh cất tiếng hỏi: “Từ từ, bộ quần áo bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng nhanh chóng đem biên lai thoả, đưa cho cô : “Cái màu trắng giá một trăm mười lăm đồng, cái màu xám của nam giá rẻ chút, là một trăm đồng, tổng cộng là hai trăm mười lăm đồng, xin theo đến bên để tính tiền.”
Triệu Xuân Hoa , đôi mắt trừng to giống như chuông đồng , bà thất thanh hét toáng lê: “Nhiều ? Một trăm mười lăm đồng? Chỉ một bộ áo bông mà một trăm mười lăm đồng ? Sao cô ăn cướp luôn ? Cho rằng bọn là kẻ ngốc ?”
Tuy Tưởng Ngọc Trân mang theo tiền, nhưng lẽ cũng chỉ mang theo một trăm ba mươi đồng mà thôi, nhưng tiền đó là dùng để mua quần áo cho hết thảy trong nhà nên mới thể mang theo nhiều như thế, là với bà cụ nhà họ Chu, mua sáu bộ quần áo. Lúc bà cụ nhà họ Chu còn nhắc mãi Tưởng Ngọc Trân cả đêm, cô cần gì tiêu tiền, trong nhà khác đều là mua vải dệt về tự , còn cô cứ nhất quyết dù thế nào cũng trong thành mua.
Nếu Tưởng Ngọc Trân chủ yếu là do thấy Chu Bình An trở về nên mới mua cho một cái áo bông mới, còn mấy đứa nhỏ ở trong nhà, nếu tiền bà cụ nhà họ Chu thể dễ dàng đưa cho.
Tuy rằng ngoại trừ một trăm ba mươi đồng thì Tưởng Ngọc Trân còn tự mang theo chút tiền riêng của bên , dự định cũng sẽ mua cho Triệu Xuân Hoa một bộ quần áo mới, nhưng nếu thế cũng chỉ ba mươi đồng mà thôi, còn là trong thời gian tích cóp từng chút từng chút một mới .
Kết quả chỉ một cái áo bông thế mà cũng dám đòi cô một trăm mười lăm đồng , việc rõ ràng là nghĩ cô xem tiền như rác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-183.html.]
Tưởng Ngọc Trân cũng đến hít hà một , đó nổi giận : “Đồng chí, cho dù cô quen với Sơn Trà nên cố ý bán cho thì cô cũng cần tăng giá thái quá như thế đúng ? Một bộ áo bông mà tốn hơn một trăm đồng , quần áo của cô là từ vàng ? đây tìm lãnh đạo các hỏi rõ một chút, để cho quản lý các đến xem, quần áo giá cao như thế !”
Hai uy h.i.ế.p đe dọa, bán hàng một chút cũng sợ mà : “Cô tìm ai chăng nữa thì bộ quần áo cũng đều giá cao như thế , đây cũng là áo khoác bông các mặc ở , bên trong mà đều là lông vịt nhung, mới lấy về ở thành thị vùng duyên hải, hàng của chúng nhập đều đều ở đây, cô cho rằng là đang cố ý nâng giá ?”
Triệu Xuân Hoa vẫn là tin: “Nực , còn lừa gạt , ngày hôm nay cho dù như thế nào cũng gọi lãnh đạo của các tới, hỏi một chút các bán đồ rốt cuộc là việc như thế nào!”
Hai ở đó ầm ĩ, một đàn ông trang phục phẳng phiu đang tới, đó ai khác chính là Lục Xuyên Bình.
Lục Xuyên Bình từ xa thấy Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Ngọc Trân tụ ở quầy đang ầm ĩ cái gì đó nên cất bước qua : “Xảy chuyện gì hả? Làm ầm lên cái gì thế?”
Người bán hàng thấy Lục Xuyên Bình, dám châm chọc cợt nữa, nhanh chóng thẳng dậy.
Nhìn dáng , Triệu Xuân Hoa đoán chắc đàn ông là lãnh đạo của cửa hàng bách hóa, vội vàng tiến lên phàn nàn: "Xin chào lãnh đạo, chúng là khách hàng đến đây mua đồ, nhân viên bán hàng thuê ở đây thì chăm sóc khách hàng, chúng chỉ mua hai chiếc áo khoác đệm bông, cô bảo với giá 115 tệ, giá cao ngất trời là bắt nạt chúng ?”
May