Tính toán trong lòng Sơn Trà giống như gương sáng, khóe miệng nhếch lên, cũng cái gì đem quần áo nhận lấy, mặc lên hỏi: “Làm mà em ngoài để cái gì?”
“Đoán.”
Tạ Tri Viễn nhếch mày chút đắc ý, rõ với Sơn Trà.
Kỳ thật hiện tại chẳng sợ Sơn Trà nhíu mày một chút cũng thể đoán tám chín mười phần.
Sơn Trà còn thêm: “Em chỉ là xem náo nhiệt, cũng là xem tên đó nha.”
Tạ Tri Viễn gật đầu: “Anh .”
“Vậy gì mà giống như khổng tước xòe đuôi , còn đem cả quần áo mới ăn tết cũng lấy mặc.”
Tạ Tri Viễn giúp Sơn Trà chỉnh áo, ôm trong lòng n.g.ự.c một cái, thấp giọng : “Em tên đó thì nhất định em, cố ý măch bộ quần áo mới chính là để cho tên đó xem.”
Từ khi quen Sơn Trà Chu Bình An đối với Sơn Trà vẫn luôn nhớ mãi quên, lúc chuyện đến nhà Sơn Trà cầu hôn thành, tuy rằng Chu Bình An thẳng, nhưng Tạ Tri Viễn cũng từ lời giữa các hàng của chút manh mối, hình như là Sơn Trà mắt , với bà mối thật nhiều lời khó .
Vào lúc với Sơn Trà , còn chỉ cho là Sơn Trà kế cho , thấy Sơn Trà đồng ý lời cầu hôn của , cùng thành , mới phát hiện tuy rằng Sơn Trà thích Chu Bình An là thật, nhưng bà mối truyền cho nhà họ Chu những lời khả năng cũng là lời cô , mà là ý của kế và chị kế của cô.
Nếu cũng sẽ thể để cho cô bên mới cự tuyệt nhà họ Chu, Tưởng Ngọc Trân lập tức gả tới nhà họ Chu như thế.
Tuy rằng Tạ Tri Viễn cũng hiểu rõ ý đồ của Tưởng Ngọc Trân là gì, nhưng nếu Sơn Trà gả cho , nhất định sẽ cho phép Chu Bình An mơ ước vợ của như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-192.html.]
Cho nên chẳng sợ Sơn Trà chỉ là xem náo nhiệt của nhà họ Chu, cũng cần chuẩn tỉ mỉ, biểu thị công khai với Chu Bình An một chút quyền sở hữu.
Tạ Tri Viễn ngày thường việc đều vô cùng thành thục vững chắc, đột nhiên lộ một mặt tính trẻ con ấu trĩ như thế, cho Sơn Trà chút buồn .
“Được , mặc xong , thể cửa đúng ?”
Lúc Tạ Tri Viễn mới lôi kéo tay Sơn Trà, đặt ở trong túi chính : “Đi, xem náo nhiệt .”
Chu Bình An là cùng trở về với Tưởng Ngọc Trân, khác mới ga tàu hỏa, thấy Tưởng Ngọc Trân chờ ở cửa ga tàu hỏa với vẻ mặt tha thiết.
Hai vợ chồng xa cách vài tháng, đêm giao thừa thật vất vả mới gặp mặt vốn dĩ nên đúng là lúc tình ý dạt dào, thế nhưng khi Chu Bình An mặt Tưởng Ngọc Trân, trong lòng một chút gợn sóng, ngược lập tức xuyên thấu qua Tưởng Ngọc Trân nghĩ tới Sơn Trà, nghĩ nếu như chờ ở bên ngoài chính là Sơn Trà, thật là bao.
Anh cưỡng chế sự bực bội ở trong lòng ngực, từ khóe miệng nặn nụ phất phất tay với Tưởng Ngọc Trân.
Tưởng Ngọc Trân lập tức tiến lên ôm chặt , nhận lấy đồ trong tay , hỏi han ân cần: “Làm mang nhiều đồ như thế ? Còn thật nặng, để em cầm lấy phụ .”
Chu Bình An , nghĩ đến gì, sắc mặt tức khắc càng khó .
Đem đồ túm về hướng phía âm thanh thô bạo : “Không cần, tự cầm là .”
May
Tưởng Ngọc Trân mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, trong lòng cũng chút dễ chịu, vốn dĩ sáng sớm hôm nay xảy nhiều chuyện suôn sẻ, xảy một đống chuyện, Chu Minh Tường còn ở trạm y tế trở về .
Cô tranh thủ thời gian đón Chu Bình An, để tạo ấn tượng và đó giải thích rằng cô vô tình phỏng con trai của , kết quả nghĩ tới hai thấy mặt, Chu Bình An bày dáng vẻ như cô đang thiếu tiền , xụ mặt từ đầu tới đuôi.