Tưởng Ngọc Trân càng nghĩ càng cảm thấy một bụng lửa giận tên bốc lên, lòng chờ mong đối với việc Chu Bình An sắp về hai ngày cũng tiêu tan sạch sẽ.
Cuộc sống kiểu một ngày cô cũng chịu nổi nữa, hôm nay cô nhất định hỏi cho rõ ràng chuyện Chu Bình An thăng chức mới , đó đợi qua hết năm nay, cô sẽ bao giờ ở trong cái thôn nữa, bà già đáng c.h.ế.t ai chăm thì chăm, dù cô cũng tuyệt đối sẽ chăm nữa.
Còn cả ba thằng nhóc nữa, chờ đến quân đội , cô sẽ tống cổ hết tụi nó đến trường, đến lúc đó giáo viên trông giúp, cũng sẽ cả ngày ở mặt cô cô ngứa mắt.
Tưởng Ngọc Trân tự an ủi hồi lâu, lửa giận trong lòng cuối cùng mới chậm rãi hạ xuống, đó cô bưng mấy bắp ngô non sớm lạnh ngắt trong nồi cùng với một ít dưa muối, đang bưng về phòng tùy tiện đối phó hai câu, thấy trong phòng bà cụ Chu truyền tiếng chuyện.
"Trong lòng nó cũng chỉ nhà đẻ đó của nó mà thôi, con áo bông mà nó mua cho đám Minh Kiệt Minh Quân mà xem, áo mà nó tự mua cho , đúng là lòng tham lam mà!"
Tưởng Ngọc Trân vô tình , là bà cụ Chu đang kể tội cô , lửa giận mới hạ xuống trong lòng cô cứ thế bùng một phát dâng lên, đang xốc rèm cửa lên cãi bà , thấy Chu Bình An trầm giọng .
"Mẹ, đừng nữa, con đều , thật ngay từ đầu con cũng cưới cô , con cưới chính là..."
Câu kế tiếp , nhưng Tưởng Ngọc Trân dùng gót chân cũng thể nghĩ , chắc chắn chính là Sơn Trà.
Tưởng Ngọc Trân tức giận đến đỏ cả mắt, cô nghĩ tới cô gả nhà họ Chu hơn nửa năm, mà trong lòng Chu Bình An tâm tâm niệm niệm vẫn là con nhỏ thối Sơn Trà .
Cũng là do đói là do quá tức giận, lúc hai mắt cô quả thật là như biến thành màu đen, vén rèm mà tay cũng run run.
cô nghĩ tới chuyện khiến cho cô run rẩy hơn còn ở phía , chỉ Chu Bình An ngừng một lát tiếp: " con thể ly hôn với cô , con từ quân đội , là do bây giờ xuất ngũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-194.html.]
"Gì!!!"
Lời , chỉ Tưởng Ngọc Trân ở bên ngoài lén đầu óc c.h.ế.t lặng, mà ngay cả bà cụ Chu trong lúc nhất thời cũng tin lỗ tai của chính , hồi lâu lấy tinh thần.
Bà lập tức bắt lấy áo Chu Bình An giật giật : "Ý gì ? Con mau cho rõ."
Chu Bình An cả ngày hôm nay sắc mặt , lúc bà cụ Chu túm quần áo dò hỏi, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.
Đợi hơn nửa ngày mới thuật : "Con ở quân ngũ phạm , mắt giải ngũ, bộ đội, chỉ thể ở nhà nông dân."
May
Bà cụ Chu phản ứng gì, Tưởng Ngọc Trân , nhưng khi cô xong lời , quả thật lập tức mắt tối sầm, bát trong tay cầm chắc, choang một tiếng rơi mặt đất, rơi vỡ loảng xoảng.
Bánh ngô lăn đầy đất, Tưởng Ngọc Trân buồn nhặt, cô sắc mặt trắng bệch vén rèm lên xông trong, đôi mắt hồng lên như con thỏ Chu Bình An, giọng the thé : "Anh gì? Anh lặp nữa!"
Chu Bình An nghĩ tới Tưởng Ngọc Trân ở bên ngoài lén, dáng vẻ giống như ma ám của cô , cũng chuyện.
Tưởng Ngọc Trân thuận theo buông tha bổ nhào mặt Chu Bình An, túm lấy quần áo : “ hỏi là gì.”
Bà cụ Chu thấy con trai cô túm áo hỏi, lập tức cũng bất chấp hỏi về chuyện xuất ngũ, nhe răng trợn mắt chỉ Tưởng Ngọc Trân mắng mỏ: “Cô chuyện với Bình An kiểu gì hả? Muốn thì để cho, đều tại cô cái đồ chổi ! Nếu tại cô, thì Bình An nhà chắc chắn bây giờ vẫn còn yên ở trong quân ngũ đấy, chúng truy cứu trách nhiệm của cô thì thôi, cô còn tìm tới gây chuyện .”