Chu Bình An đang yên đang lành đột nhiên giải ngũ, mang tới cho Tưởng Ngọc Trân và bà cụ Chu một đả kích vô cùng trầm trọng.
Tưởng Ngọc Trân vốn ly hôn với Chu Bình An bằng giá, kết quả phút chót lời của Chu Bình An dọa sợ.
Cô rốt cuộc Chu Bình An chỉ hù dọa cô là sự thật, đành loạn thành một đoàn trở về vịnh Thanh Thủy xin giúp đỡ từ Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa xong quả nhiên giận tím mặt, cũng giống như Tưởng Ngọc Trân hoài nghi lỗ tai của , nhưng thể tin tưởng.
Không đợi Tưởng Ngọc Trân cho rõ ràng những lời mà Chu Bình An uy h.i.ế.p cô với Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa cắn răng vỗ đùi : “Không , mặc kệ việc đến cùng là chuyện như thế nào, chúng tuyệt đối thể cứ thế nuốt trôi cục tức !”
Tưởng Ngọc Trân vốn còn đang hoang mang lo sợ, thì vội vàng về phía ruột của .
Triệu Xuân Hoa oán hận : “Lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, cho dù Chu Bình An xuất ngũ, nhưng mà nó quân đội lâu như thế, lúc còn tay hào phóng như , hẳn là trong tay sẽ tích trữ một ít đúng chứ?”
“Chúng quăng mồi câu nó, nếu như cứ thế mà xám xịt trở , thì chẳng trong thôn sẽ chê c.h.ế.t chúng , kể cả chúng , thì ít nhất cũng lấy một ít thì mới thể chứ, chứ một đứa con gái nhà lành như con gả cho nó, thì chúng ăn ít thiệt !”
“Không , cuộc hôn nhân của hai đứa tạm thời thể ly hôn, kể cả ly hôn, thì cũng chờ đến khi lấy tiền tiết kiệm của nhà nó thì mới ly hôn!”
“Chúng ăn thiệt nhiều như thế, thể cứ để cho nó chiếm hời nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-202.html.]
Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa căm giận, cứ như thể bọn họ chủ động lừa Chu Bình An cưới Tưởng Ngọc Trân, mà là Tưởng Ngọc Trân Chu Bình An lừa bịp , cái gì cũng đòi vớt vát chút gì đó từ Chu Bình An cho đỡ uổng công bọn họ.
Tuy rằng Tưởng Ngọc Trân cảm thấy lời mà cô cũng chút đạo lý, nhưng mà bây giờ cô cứ luôn cảm thấy Chu Bình An bình thường cho lắm, trong lòng chút sợ.
May
Triệu Xuân Hoa dừng một chút, tiếp tục : “Với cả em trai con bây giờ càng lúc càng lớn , chờ nó nghiệp tiểu học, còn lên trấn học trung học, trong thành phố học cấp ba, đang là lúc cần tiêu tiền, nếu mà bây giờ con nó vớt vát chút gì từ nhà họ Chu, thì vớt cũng vớt đấy.”
“Cuộc hôn nhân thể ly hôn, ít nhất là bây giờ thể ly hôn, Ngọc Trân, con , chúng khiến cho họ Chu trả giá một chút mới .”
Năm mới qua như thế, mấy nhà vui mừng nhưng mấy nhà ưu sầu, nhưng tổng thể mà , đại bộ phận trong thôn Tam Tuyền đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là mấy nhà việc cho Sơn Trà, chỉ trong thời gian một hai tháng nhận ít tiền lương, ở sự sùng bái và tôn kính của nhà, sống một năm sung túc và đầy tự hào.
Mùa đông khắc nghiệt trong đất còn gì sống, vốn dĩ từ đến giờ đều lười nhác đến tháng giêng qua mới bắt đầu chính thức lao động, hiện tại qua khỏi mười lăm tháng giêng, ai cũng đều háo hức trở về đưa tin bên Sơn Trà, rốt cuộc một ngày tiền công một ngày, việc ở bên Sơn Trà cực khổ, gì ai nguyện ý ở nhà nhàn rỗi .
Sơn Trà cũng bận rộn, cuối cùng thì Lý Thu Vân cũng trở về khi ăn tết ở Kinh Thị, việc đầu tiên cô Tết là tìm Sơn Trà.
Lý Thu Vân dạo thành phố lớn một vòng, tầm của cô cũng tiến bộ hơn nhiều, cũng càng phát hiện Sơn Trà là một thiên tài, rõ ràng là một cô gái đến từ một vùng quê nhỏ, nhưng sự hiểu của coi so với các cô gái đến từ thành phố lớn còn nhiều hơn, những món đồ xinh với hình thức mới lạ đó của cô chỉ bán ở An Thành mà ở Kinh Thị cũng nổi tiếng.