Quyết định như thế, năn nỉ ỉ ôi Sơn Trà vài ngày, cuối cùng mới thể để cho Sơn Trà đồng ý cùng đến Trung Bình chuẩn cho xưởng lá .
Bà Lưu thấy đôi vợ chồng son nãy cũng thương lượng thoả với từ cả , bà cũng hỏi thêm cái gì, dù cái gì bà cũng hiểu, chỉ cần đôi vợ chồng son thương lượng với là .
“Vậy , ở bên cháu sắp xếp đúng ? Có gì cứ kêu bà , cháu cứ với bà một tiếng.”
“Bà , bà cũng đừng bận lòng, cháu cũng sắp xếp xong cả .”
Mọi đều một hai tháng cũng là quen tay, còn cứ để Trương Hỉ Muội hỗ trợ chút là , đều là cùng một thôn, hơn nữa càng nhiều càng nhận nhiều tiền, đều sợ bản thì Sơn Trà sẽ cần nữa, Sơn Trà mấy ngày như thế nhất định sẽ vấn đề gì.
Hai đều hành động mạnh mẽ, khi quyết định xong cũng tiếp tục trì hoãn ở nhà nữa, qua tháng giêng sẽ cùng dọn dẹp một chút Trung Bình.
Vốn dĩ Sơn Trà cũng thích uống , đối với lá hiểu nhiều lắm, bởi một chuyến cơ bản đều là Tạ Tri Viễn sắp xếp.
Qua năm tuy rằng nhiệt độ khí bắt đầu tăng lên, nhưng tổng thể vẫn là lạnh, cũng là lúc ngắt lá , bất quá theo Tạ Hiện , cách mùa ngắt lấy xuân cũng còn bao lâu, hiện tại bọn họ thừa dịp thời tiết còn lạnh đem xưởng lá chuẩn cho , vặn thể đuổi kịp xuân để đưa thị trường.
Lúc đều là Tạ Tri Viễn tới một , mang theo Sơn Trà, Tạ Tri Viễn cũng vội vã lên đường, ôm Sơn Trà du sơn ngoạn thủy, dọc theo đường đều thu xếp vô cùng thoả đáng.
Hai mất cả mười ngày theo lộ tuyến mà Tạ Tri Viễn sắp xếp, đó tìm mà Tạ Tri Viễn quen ở Trung Bình, nhờ đó hỗ trợ tìm nơi ở Trung Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-205.html.]
Xưởng lá thể so với xưởng nội y của Sơn Trà, cần nhiều đồ vật lắm, nếu cho , cũng thể dựa máy móc, nhân công càng quan trọng, bởi chỉ cần thể xưởng bà công nhân, xưởng lá cũng thể thành công hơn phân nửa .
Nguồn tiêu thụ thì Tạ Hiện tranh thủ thăm tròn hai ngày một cách rõ ràng.
Đến nỗi lá nơi nào , từ đầu Tạ Tri Viễn dự tính sẽ thu mua từ thôn dân, Sơn Trà khuyên bảo nên dùng giá tiền rẻ để nhận thầu vài núi , miễn cho về xưởng lá của nếu thể lòng gây rắc rối.
Hai một chuyến tuy rằng tốn gần nửa tháng, nhưng ít chuyện, chờ đến khu Sơn Trà chuẩn trở về, xưởng lá cũng thoả.
Sơn Trà theo Tạ Tri Viễn, xem hợp đồng xác định việc xưởng lá khởi công xong, còn dư đều giao cho Tạ Tri Viễn xử lí.
Tạ Tri Viễn vốn tự đưa Sơn Trà về, Sơn Trà chịu, sợ rằng cả cả về sẽ trễ nải thời gian, hơn nữa bây giờ xưởng cũng ký hợp đồng nhà xưởng , thời gian đó còn chẳng thà dùng cho việc trang trí nhà xưởng thì hơn.
Thế là buổi tối hôm Sơn Trà một ngày, Tạ Tri Viễn cực kỳ tha mà quấn lấy Sơn Trà nửa đêm ngủ, khiến cho Sơn Trà buồn ngủ tới nỗi ngày hôm suýt chút nữa rời giường nổi.
Cũng may Tạ Tri Viễn cực kỳ tự giác, dậy từ sớm, giúp Sơn Trà thu dọn hết đồ đạc xong, mới gọi dậy, mang theo đồ vật lưu luyến rời mà tiễn đến ga tàu hỏa.
Thời gian tàu hỏa là tám tiếng, Tạ Tri Viễn thường về về một , là ghế cứng, dù thời gian cũng dài.
May
Có điều bây giờ đổi là Sơn Trà, dĩ nhiên là nỡ, chẳng những thêm tiền mua vé giường , còn sợ cô ở xe cảm lạnh, chuẩn cho cô một cái thảm nhỏ lông xù xù.