Xem của thời buổi đúng là quá thông minh, âm mưu rõ ràng như thế mà cũng thật sự mắc mưu lừa.
Chờ cảnh vụ viên đem kẻ lừa đảo cùng với lừa rời khỏi thùng xe, cuối cùng lỗ tai Sơn Trà mới thanh tịnh.
Bốn giờ khi xuống xe, cô lên giường, quấn chiếc chăn Tạ Tri Viễn mua cho cô ngủ một giấc, năm giờ mới đến ga xe lửa An Thành.
Sơn Trà xuống xe lửa, việc đầu tiên là gọi điện thoại qua cho Tạ Tri Viễn, quả nhiên Tạ Tri Viễn vẫn luôn ở bên buồng điện thoại bên canh chừng, điện thoại reo một hồi, nhanh chuyển trong tay , Sơn Trà đem sự việc phát sinh xe lửa trở thành chuyện chê với , Tạ Tri Viễn xong vô cùng nghiêm túc : “Sớm như thì nên đưa em trở về.”
Sơn Trà : “Nếu như mà đưa em về, em cũng sẽ gặp chuyện như thế ?”
Tạ Tri Viễn còn nữa, Sơn Trà đánh gãy lời : “ , cái kẻ lừa đảo , hôm nay dù em cũng tới An Thành, thời gian còn sớm, em qua bên dì Văn Hoa hỏi một chút chuyện trang sức.”
Việc năm vẫn giải quyết, vẫn luôn treo ở trong lòng cô, cũng chuyện .
Tạ Tri Viễn suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy em một ?”
Sơn Trà: “Có cái gì mà ? , nếu em thêm thì sẽ càng . Nếu thật sự cũng việc gì, em cũng là con nít, chẳng lẽ còn nhè ?”
Tạ Tri Viễn ở bên điện thoại rộ lên.
May
“Được, em cứ .”
Sơn Trà lên tiếng, đó với hai câu: “Được , em chuyện với nữa, tiền điện thoại đắt, mau chóng việc của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-209.html.]
Hiện tại các cuộc điện thoại vẫn trừ tiền cả hai chiều, chỉ Sơn Trà gọi điện thoại đòi tiền, mà Tạ Tri Viễn nhận điện thoại cũng đòi tiền.
Tạ Tri Viễn tuy rằng kiếm ít tiền, nhưng tới khi bỏ , trừ khi tiêu tiền là Sơn Trà, nếu vẫn tiết kiệm.
Vừa Sơn Trà bên cúp điện thoại “Rất tiết kiệm” Tạ Tri Viễn nhanh chóng tiếng: “Một chút phí điện thoại mà thôi, tốn mấy đồng tiền, việc gì.”
Nói xong đề nghị: “Nếu thể lắp một cái điện thoại ở nhà chúng , gọi điện cho em mỗi ngày.”
Sơn Trà xong : “Ý tưởng của khá , nhưng lắp điện thoại trong nhà thì hết tìm cách đưa đường dây điện thoại về thôn , nếu thể thì hãy lắp .”
Sơn Trà vốn là trêu chọc Tạ Tri Viễn một chút, mà cô ngờ Tạ Tri Viễn khi xong lời Sơn Trà , nghĩ thầm ở trong đầu là thật, thầm nghĩ: Chờ đến khi trở về sẽ đến tìm Vạn Hồng Hưng, thành phố , hỏi một chút, nếu như thật sự thể , như mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, đều nghĩ cách lắp trong nhà một cái mới .
Chờ Tạ Tri Viễn thật vất vả chịu cúp điện thoại, Sơn Trà hỏi tiền điện thoại tốn mất năm đồng, dáng vẻ nên trong thôn luyến tiếc gọi điện thoại quả thật đúng là đạo lý, gọi điện thoại quý như thế , bình thường quả thật thể trả nổi mà.
Sơn Trà thanh toán tiền, chuyện với ông chủ buồng điện thoại một chút, xem thể đem hành lý để tạm ở chỗ ông .
Tất cả hành lý của Sơn Trà đều là Tạ Tri Viễn mua cho cô ăn, quá nặng, cô cũng nghĩ sẽ xách theo nó chạy khắp nơi nơi. Nếu thể gửi ở chỗ , đợi lát nữa trở về đến lấy sẽ nhẹ hơn nhiều.
Ông chủ buồng điện thoại mới lấy của cô vài đồng tiền điện thoại, cũng hào phóng, chỉ cần đồ bên trong hành lý của cô cái gì đáng giá là , nếu mất thì ông chủ cũng thể rõ .
Sơn Trà dứt khoát đem một đống đồ ăn cho ông chủ thoáng qua, xong ông chủ khỏi giật : “Làm mua nhiều đồ ăn như thế, chính là mà cô gọi điện thoại mua cho ? Nếu thì trai đó cũng thật thương cô .”