Người trong thôn đều sợ cả gia đình luẩn quẩn trong lòng tìm đến cái chết, bảo đại đội trưởng mắt cứ kiểm tra thử cho chắc, khi xác định cả nhà chỉ suốt ngày lóc cứ như tang, bất kỳ hành động như thể suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng nào, cuối cùng mới yên tâm.
Sơn Trà thấy lo lắng cho Tưởng Ngọc Trân như thế, trong lòng khỏi bật .
Người khác hiểu Tưởng Ngọc Trân, cô hiểu rõ, Tưởng Ngọc Trân là loại là yêu mạng, kể cả cùng đường hết cách đến mấy, thì cũng vẫn sẽ cố mà sống sót, bây giờ cô trốn tránh khỏi cửa, tuyệt đối khả năng là bởi vì trong lòng khó chịu, tám phần là suy nghĩ để gạt cái nhà sang một bên, để một bỏ chạy lấy thì .
Cũng , đến một bước , cô cũng sẽ nhận khác đáng tin cậy, đương nhiên, kể cả tới một bước chăng nữa, thì lẽ cô cũng ý thức , cô chỉ cảm thấy Chu Bình An là đáng tin cậy mà thôi.
Quả nhiên sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Xuân Hoa với Tưởng Vệ Quốc nhận tin tức, hấp tấp tới.
Tưởng Ngọc Trân gả đến thôn Tam Tuyền cũng hơn một năm, Tưởng Vệ Quốc cũng là đầu tiên tới đây, ông là cố chấp cổ hủ đến tận xương, thậm chí kể cả Tưởng Ngọc Trân là con gái ruột của chăng nữa thì ông cũng vẫn sẽ cảm thấy con gái gả chồng như bát nước đổ , đến lúc bất đắc dĩ, thì cũng sẵn lòng đến nhà con gái.
Trước mắt nhà họ Chu xảy chuyện lớn đến như thế, ông tới cũng , lúc mới cùng với Triệu Xuân Hoa, đến cửa nhà họ Chu.
Tin tức nhà họ Chu xảy chuyện, thật cũng là ai truyền tới nhà họ Tưởng, dù chuyện lớn như thế, cho dù trong thôn thích nhiều chuyện chăng nữa, thì cũng cảm thấy nên để cho nhà họ Chu tự với nhà họ Tưởng thì hơn, dù chuyện đến cùng cũng là do Chu Bình An tự gây , là nhà họ Chu đuối lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-244.html.]
Triệu Xuân Hoa cũng ôm suy nghĩ như đến nhà họ Chu, bà hùng hổ tới cửa, cửa đẩy Chu Minh Quân mở cửa cho bà sang một bên, đó lập tức xông trong phòng bà cụ Chu, chửi đổng: “Chu Bình An ? Bà mà truyền lời với nó , nó ở bên ngoài bậy nợ bao nhiêu tiền thì cũng là chuyện của riêng các , đừng hòng rước cho chúng chút phiền toái nào, bảo nó mau chóng cút về đây ly hôn với Ngọc Trân của chúng , đừng chậm trễ Ngọc Trân của chúng tái giá.”
Bà cụ Chu buổi tối ngày hôm qua cả đêm, đến sáng gà sắp gáy mới ngủ , lúc vốn dậy, Chu Minh Quân giống như con gà mái già che chở cho bà nội của nó, kêu lên với Triệu Xuân Hoa: “Bà nội ngủ , vẫn dậy ! Bà nội vất vả lắm mới ngủ đấy.”
May
Mắt của Triệu Xuân Hoa sắp liếc lên trời đến nơi , liếc xéo Chu Minh Quân một cái sắc như d.a.o găm, tiếp tục : “Tao mặc xác bà ngủ lúc nào, ba mày gây chuyện táng tận lương tâm như thế, đáng lẽ bà ngủ nổi mới đúng ! Một thằng nhãi ranh như mày la hét với tao cái gì, cút xa một chút, đến lượt mày chuyện với tao ?”
Hai mắt của Chu Minh Quân trừng to cứ như chuông đồng, nắm tay siết thật chặt, răng cũng cắn kêu lên ken két, ánh mắt Triệu Xuân Hoa giống như đang kẻ thù.
Triệu Xuân Hoa để nó trong mắt, nhưng mà bà cụ Chu cuối cùng bà lớn giọng cho bừng tỉnh.
Bà dùng đôi mắt sưng thành hạch đào bên ngoài, thấy Triệu Xuân Hoa, liền lập tức đoán hết ý đồ bà đến đây.
Triệu Xuân Hoa thấy bà tỉnh, nhanh chóng ý đồ đến đây với bà một , ngờ bà cụ Chu xong, hừ lạnh mà : “Không khả năng.”