Triệu Xuân Hoa ngờ tới Chu Bình An gây họa lớn như thế, bà cho Tưởng Ngọc Trân ly hôn với , bà cụ Chu còn dám từ chối c.h.é.m đinh chặt sắt như thế, lập tức đổi sắc mặt, lạnh giọng chất vấn: “Bà già đáng c.h.ế.t bà ý gì hả? Chu Bình An nhà bà gây chuyện báo đời như thế, bà còn thả ?”
Bà cụ Chu hừ lạnh một tiếng, trở về dáng vẻ từ cao xuống quen thuộc.
“Dựa mà thả ? Lúc kết hôn, chẳng lẽ nhà mấy vội vã gả cho Bình An của chúng ? Bây giờ thấy nhà của chúng nghèo túng gặp nạn phủi m.ô.n.g luôn? cho các , cửa .”
Bà cụ Chu nay cũng là đạo lý, bà thể ở trong thôn Tam Tuyền trụ lâu như thế, cũng đơn giản chỉ dựa mỗi Chu Bình An, mà còn là dựa bản lĩnh ngang ngược vô lý ai cũng dám chọc của bà nữa.
Lúc Triệu Xuân Hoa gả Tưởng Ngọc Trân tốn ít công sức, bây giờ xảy chuyện đón Tưởng Ngọc Trân , thì càng dễ dàng.
“Người đòi nợ , phiếu đòi nợ chỉ dấu tay của mỗi Bình An nhà chúng , mà còn cả dấu tay của Tưởng Ngọc Trân nhà các nữa, tiền cũng chỉ là một Bình An mượn, thế thì dựa mà bắt mỗi nhà họ Chu chúng trả chứ?” Bà cụ Chu Triệu Xuân Hoa, trong mắt lộ ánh sáng hung ác.
“Nếu nhà họ Chu cưới cái chổi Tưởng Ngọc Trân nhà mấy cửa, thì bây giờ Bình An nhà chúng vẫn còn đang yên lành ở bộ đội chừng.”
“Nó khắc cho bây giờ liệt ở giường dậy nổi, khắc Bình An mất bát cơm còn xảy họa lớn như thế, bây giờ chạy lấy , cho các . Phì! Không cửa !”
“Trừ phi chết, nếu tuyệt đối sẽ để cho Tưởng Ngọc Trân bước khỏi cửa nhà họ Chu chúng ! Dù một bộ xương già như cũng đáng bao nhiêu tiền, nếu như mấy bản lĩnh, thì cứ cho c.h.ế.t bước qua xác !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-245.html.]
Tục ngữ trời chịu đất thì đất chịu trời, mấy lời của bà cụ Chu thể là vứt cả mạng sống của đầu, ý chỉ cần Tưởng Ngọc Trân mà dám , bà sẽ liều mạng với cả nhà cô .
Tuy rằng Triệu Xuân Hoa là một hổ, nhưng bà cũng là đầu tiên thấy kiểu sống của bà cụ Chu, lập tức bà dọa sợ, sửng sốt hơn nửa ngày, mới mắng: “Chính con trai quý tử do bà nuôi dạy gây loại chuyện gì thế , bà còn hổ mà đổ hết lên đầu Ngọc Trân của nhà chúng nữa? Dựa chứ?”
May
Bà cụ Chu hừ lạnh một tiếng: “Dựa việc lúc các hổ, đòi gả đến nhà họ Chu chúng cho bằng .”
Triệu Xuân Hoa lạp tức nghẹn họng đến nỗi á khẩu trả lời , một câu cũng .
Bởi vì sự thật đúng là chuyện như thế, bà như thế nào đây.
Lúc Triệu Xuân Hoa với bà cụ Chu cãi , Tưởng Vệ Quốc vẫn luôn ở phía Triệu Xuân Hoa chuyện, mãi đến khi Triệu Xuân Hoa bà cụ Chu chặn họng cho á khẩu trả lời , ông cuối cùng mới : “Bà thông gia, chúng tới cũng chỉ để cãi với bà, Xuân Hoa bà cũng chỉ là tức giận, cho nên mới lời giận dỗi mà thôi, hai vợ chồng kết hôn dễ, nào chuyện ly hôn là ly hôn luôn chứ.”
Bà cụ Chu ông như thế xong, mới hừ lạnh gì nữa.
Mà lời của Tưởng Vệ Quốc rõ ràng là khi cũng bàn bạc qua với Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa ông như thế xong, mắt cũng trợn tròn, túm lấy quần áo của ông mắng: “Tưởng Vệ Quốc ông ý gì? Chu Bình An báo nhà đến thành như , nợ nhiều tiền như thế? Ông còn để cho Ngọc Trân theo nó? Ngọc Trân đây? Ông để cho con bé c.h.ế.t ?”