“Mày!” Triệu Xuân Hoa tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Tao là vợ của nó, tao xin nó tí thịt đấy thì ?”
Sơn Trà: “Đừng, vợ ruột của chỉ một, đang chôn ở phần mộ tổ tiên nhà họ Tưởng , bà cũng đừng nhận linh tinh.”
Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, lời của đồ móng heo ý là nguyền rủa bà c.h.ế.t mà.
Bà còn đang ngây ngốc, Sơn Trà lơ bà , qua với Tạ Tri Viễn: “Lại mua thêm ít xương sườn , hầm canh uống"
“Được.” Tạ Tri Viễn đầu tới chỗ chú Lưu bán thịt mua hai khúc xương sườn.
May
“Một đồng tám, đưa cho chú một đồng là "
Xương sườn thịt gì, tuy rằng rẻ hơn thịt, nhưng cũng mấy nguyện ý mua ăn, Tạ Tri Viễn là đứa nhỏ trong thôn bọn họ mà chú lớn lên, rẻ bao nhiêu tiền chú cũng nguyện ý, giống như là bà thím ai cũng ghét , khiến cho chẳng ai cho bà lòng.
Chú Lưu bán thịt dùng lá chuối tây gói xương sườn xong, nhận tiền do Tạ Tri Viễn đưa tới, đó tủm tim tiễn .
Chỉ còn Triệu Xuân Hoa một ở nơi đó, quán thịt heo còn dư những miếng xương sườn khô cằn chả tí dinh dưỡng gì, tức giận đến nỗi cắn răng.
Thật hôm nay bà tới thôn Tam Tuyền mua thịt cũng là mua cho ăn, mà là mua để mang đến nhà họ Chu.
Chu lão thái đúng là liệt, ngày đó lúc Tưởng Ngọc Trân kinh hoảng thất thố trở về cho bà tin tức , bà cũng hoảng sợ, nghĩ đang êm thì năm liệt.
Lúc Tưởng Ngọc Trân sốt ruột đến nỗi vòng vòng ở trong phòng sợ Chu Bình An mà trở , thì cách nào mà ăn với chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-58.html.]
Triệu Xuân Hoa ở trong đầu lóe một cái suy nghĩ tà ác, dần dần trấn định xuống.
“ Nằm liệt thì cứ liệt thôi, con sợ cái gì!”
Tưởng Ngọc Trân trừng lớn đôi mắt: "Mẹ, gì ? Bà cô chủ nhiệm ở thôn Tam Tuyền nhờ truyền lời đến quân đội của Bình An, bệnh nặng tê liệt, bảo mau chóng trở về. Bây giờ còn tới quân đội, chờ nhận tin tức, chắc chắn sẽ lập tức gấp rút trở về. Đến lúc đó nếu là bởi vì con cãi với đẩy bà xuống nên mới khiến bà liệt, thì thể tha cho con ?"
Triệu Xuân Hoa cực kỳ bình tĩnh mà ở giường, cũng lôi kéo Tưởng Ngọc Trân tới lui ở mặt bà xuống mặt: “Cậu thể gì con? Chẳng lẽ còn thể hưu con chắc?”
“Con rằng, Chu lão thái liệt, bác sĩ ? Bà thể giữ cái mạng là lắm . Mẹ hỏi con, lúc nhà là ai chủ?"
“Còn thể là ai, của Chu Bình An chứ ai”
Nhắc tới chuyện , trong lòng Tưởng Ngọc Trân vẫn là chút thoải mái, nếu Chu lão thái nắm quyền to tài chính trong nhà giao cho cô , thì cô cũng sẽ nổi lên tranh chấp với Chu lão thái lớn chuyện lên thành như .
Triệu Xuân Hoa nháy mắt với Tưởng Ngọc Trân: “ , nhưng bây giờ bà liệt ."
“Bà liệt, trong nhà còn thể là bà chủ nữa ?”
“Con đừng quên, nhà chỉ còn ba thằng nhóc chờ ăn uống thôi, Bình An quanh năm suốt tháng cơ bản đều ở bộ đội, Chu lão thái liệt, là cũng chỉ con là thể lên chủ "
Lời lẽ của Triệu Xuân Hoa cực kỳ lực mê hoặc, khiến cho trong lòng Tưởng Ngọc Trân vốn còn đang nôn nóng bất an dần dần bình tĩnh .
Cô tưởng tượng theo suy nghĩ của Triệu Xuân Hoa, tức khắc cảm thấy mắt rộng mở thông suốt.
, Chu lão thái liệt thì cũng liệt, chuyện còn đường gì thể cứu vãn ? Nếu bà thể tiếp tục chủ cái nhà nữa, thì hết thảy trong nhà đều sẽ là do Tưởng Ngọc Trân cô quyết định ?