Để thuận tiện cho việc mua hàng của nữ giới, quầy đồ lót đặc biệt chọn một góc mái che, bên ngoài còn biển báo đàn ông dừng bước, vô cùng suy nghĩ vì nữ giới, nên ai cũng thể yên tâm mua hàng.
Tuy nhiên, mong mua của ai cũng tăng vọt, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng cho lắm.
Người bán hàng cái lỗ tai giống như trang trí, hồi lâu mới phản hồi yêu cầu lấy thứ gì đó xem xét một câu, nhưng thái độ cũng vô cùng hờ hững.
Sơn Trà sớm qua, đây cũng coi như là cái bệnh chung của các ngành công nghiệp quốc doanh trong thời đại , ăn cơm tập thể, mặc kệ thái độ gì thì cũng đều sẽ ảnh hưởng tới tiền lương cố định mỗi tháng, bởi ít đều sẽ tìm cách để kéo dài công việc.
Ngay cả khi khách còn thể nghỉ ngơi, khách thì vội vã tiến lên ngay cả thời gian để uống miếng nước cũng hề , thời gian dài bán hàng như thế.
Mọi đều lấy tiền lương giống như , tại bận rộn hơn so với quầy khác để gì, ai thể nguyện ý ?
“Xin hỏi, kiện một chút, thể giúp lấy một chút ?”
Đứng quầy là một phụ nữ trung niên thanh lịch, mặc váy suông. Nhìn bộ dáng ước chừng tầm bốn mươi tuổi, các đường nét khuôn mặt tuy rằng tính là đầu nhưng khiến khác vô cùng thoải mái. Mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm gỗ cài ở phía , cả loại khí chất độc đáo thể diễn tả nên lời.
Bà một thái độ vô cùng và bình tĩnh với nhân viên bán hàng nhiều rằng bà xem một kiện nội y quầy hàng. bán hàng đó chỉ lo chuyện phiếm với bên cạnh, ngay cả cũng về phía bên dù chỉ một cái.
“Đồng chí, …” Người phụ nữ mở miệng một nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-71.html.]
May
Thái độ bán hàng vô cùng kiên nhẫn mà đem lời của phụ nữ đánh gãy.
“Đồng cái gì chí hả, bà cái gì thế hả? Lỗ tai đủ để thấy , thấy đang vội vàng đấy ? Nói một câu mà còn bao nhiêu hả? Phiền c.h.ế.t đấy.”
Người bán hàng bạo lực đem đồ vật vứt lên quầy một cái, nội y ở mặt bàn pha lê hề dừng , lạch cạch rơi xuống đất.
Một tia tức giận hiện lên khuôn mặt ôn hòa của phụ nữ, cúi đem đồ vật nhặt lên tới một nữa đặt ở quầy thượng, tú khí mày cũng nhíu , hỏi.
“Đồng chí, cô đây là thái độ phục vụ gì hả?”
Người bán hàng hề chút nào suy xét về thái độ của , lời từ miệng vẫn cứ hùng hùng hổ hổ như cũ.
“Bà quan tâm đến thái độ của gì? Muốn mua thì mua, mua thì ! Nhìn cách ăn mặc phong cách tây, thấy bà hề mắt tí nào, thấy công việc còn nhiều .”
“ bà nhiều việc , nhưng mà thật thấy, về chuyện cô quả thật nhiều chuyện bận rộn. Có thời gian rảnh để chuyện phiếm mà rảnh lấy đồ cho xem, cô quả thật bận đấy.”
Sơn Trà là loại thích lo chuyện bao đồng, nếu do bán hàng thái độ như thế, nhất định Sơn Trà ngay cả cũng cô lấy dù chỉ một cái, bỏ tiền mua đồ so với bán đồ mà còn thấp hơn một bậc như thế.
Bây giờ cũng là lúc cửa hàng bách hóa quốc doanh một nhà độc chiếm ưu thế như trong những năm đầu tiên. Nơi mà Lý Thu Vân mở cửa hàng cách xa cửa hàng bách hoá , nếu như bán hàng loại thái độ như thế , còn bằng để cô đem những đều đưa tới trong tiệm Lý Thu Vân, còn thể bán cho cô một nhân tình, giúp cho cô thể kiếm tiền.