Lời Sơn Trà tuy rằng lực sát thương cao nhưng tính vũ nhục vô cùng cao, âm dương quái khí gãi đúng chỗ ngứa, cho xung quanh đều nhịn mà chọc cả lên, còn khiến cho bán hàng vô cùng tức giận.
“Cô là ai hả? chuyện với bà liên quan gì đến cô ?”
Sơn Trà về bán hàng: “Chẳng lẽ cô từng thấy ? Lôi Phong sống thấy chuyện bất công đường.”
Ngay cả nữ khách hàng cau mày tức giận cũng chịu nổi mà nở một nụ .
Sơn Trà đợi bán hàng kịp nổi giận, cô tiếp tục : “ nhớ rõ một dòng chữ to “Phục vụ vì nhân dân" dán ở tường của bên ngoài trung tâm mua sắm mà chứ nhỉ? À nếu như mà cô thì cũng ngại dẫn cô đó dạy cho cô một nhé?”
“Nhà nước trả tiền lương là vì nuôi sống những công chức lao động vì dân, chứ cũng là để nuôi dưỡng loại sâu mọt ăn no chờ c.h.ế.t như cô, nếu như cô nữa thì thể để cho khác đến , nghĩ đến việc thể lấy tiền lương nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà nhiều. Với thái độ của cô còn cho rằng cửa hàng bách hóa nhà nước là của cô mở đấy.”
Sơn Trà nhanh mồm nhanh miệng, lời lực sát thương cao, những xung quanh vốn dĩ cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ của bán hàng . Họ thấy Sơn Trà những câu cũng lý, họ đều về phía cô.
Chờ cô xong, nữ khách hàng sửng sốt một chút, cuối cùng đưa tay đón đầu tán thưởng cô.
Người nhân viên bán hàng nào từng gặp qua trận chiến như thế cơ chứ, tuổi của cô nhân viên bán hàng cũng lớn lắm, thấy đều về phía Sơn Trà và trầm trồ khen ngợi cô như thế, khuôn mặt cô nhân viên bán hàng trở nên đỏ bừng, suýt nữa thì sẽ .
Động tĩnh ở quầy nội y nháo đến nhỏ, ở bên cạnh quầy sợ sẽ lớn chuyện, bèn nhanh chóng mật báo cho nhân viên cấp quản lý, nhanh sếp nhỏ bên của bán hàng báo mà tới, là một đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, gây chuyện ở bên trong quầy quần áo, lập tức dẫn theo đội bảo vệ mặt ở đấy tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-72.html.]
“Mấy tụ tập ở nơi cái gì ?”
Người bán hàng thấy ông , lập tức hai mắt đẫm lệ tiến lên kể tội.
“Sếp Trương, em đang yên lành bán hàng ở quầy, tự dưng hai cô hiểu kiểu gì chạy mắng em, em là sâu mọt, còn em đừng ở chỗ nữa.”
Lãnh đạo nhỏ tên là Trương Đức Bảo, vặn chút quan hệ cạp váy với bán hàng ở quầy nội y , tuy rằng là họ hàng xa, nhưng dù cũng là nhờ quan hệ của ông mới trung tâm mua sắm, mắng cô là sâu mọt, đó chẳng là vả mặt ông ?
Trương Đức Bảo thì lập tức dâng cao khí thế: “Ai? Ai ?”
Ông theo ngón tay của bán hàng thấy nữ khách hàng quần áo bình thường , đó thấy Sơn Trà, lập tức cô gái xinh mê hoặc đôi mắt.
“Cô bé, lời cũng thể bậy, chúng đây chính là trung tâm mua sắm nổi tiếng, thể sâu mọt gì chứ? Cô ?”
May
Ông khà khà, giọng vốn đang cứng rắn ngay lập tức ở câu đổi ba trăm sáu mươi độ, bày vẻ dịu dàng với Sơn Trà.
Sơn Trà khuôn mặt dầu mỡ và kiểu tóc Địa Trung Hải của ông cho cảm thấy buồn nôn, giữa mày nhăn thành một đoàn, ghét bỏ ngoảnh phía , với ông một lời.
Dáng vẻ lạnh lùng của cô chẳng những cho Trương Đức Bảo khó mà lui, ngược còn khiến cho trong lòng ông cảm thấy phát ngứa, tiến lên hai bước về phía , mắt thấy sắp ở ngay mặt Sơn Trà.