Ai mắt tinh tường đều bộ quần áo đáng giá hai mươi đồng, nhất định là Kim Tuệ Tuệ đất tăng giá, Chu Bình An đương nhiên thấy.
Anh đang định mở miệng ngăn con sư tử Kim Tuệ Tuệ, nhưng để ý thấy Tạ Tri Viễn cũng từ trong sân , tay cầm một cái bát định ăn gì đó, vẻ mặt dịu dàng đưa cho Sơn Trà.
Sơn Trà ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ, dịu dàng Tạ Tri Viễn, Chu Bình An nuốt lời trở .
Anh lớn: "Có hai mươi tệ thôi , tầm thường."
Mọi xung quanh như một tên ngốc, chỉ Kim Tuệ Tuệ là thể vui hơn, mặc dù xé mất một mảnh quần áo nhưng chị vẫn kiếm chút tiền.
May
Tạ Tri Viễn cầm cái gì đó ngoài, thấy Sơn Trà đang chằm chằm vui vẻ, liền hỏi: "Em cái gì ?"
Sơn Trà hất cằm về phía Chu Bình An và “Cười ở giàu coi tiền như rác.”
Chu Bình An Sơn Trà xong, lập tức tức giận đến nỗi mặt đều đen.
Anh vốn mượn hai mươi đồng tiền để cho Sơn Trà , điều kiện của nhà hơn Tạ Tri Viễn nhiều, đừng là hai mươi đồng, kể cả là hai trăm đồng đối với mà thì cũng tính là gì, khiến cho Sơn Trà cảm thấy chọn nhầm .
Kết quả Sơn Trà chẳng những tiếp chuyện , ngược còn là coi tiền như rác.
Mọi đều lời của Sơn Trà chọc cho nở nụ , thấy miệng Kim Tuệ Tuệ cũng sắp rộng đến vành tai , đây coi tiền như rác thì là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-83.html.]
Chu Bình An tức giận cực kỳ, thấy Sơn Trà đang cùng với Tạ Tri Viễn tình ý ăn đồ ăn, đen mặt tức giận đến nỗi một câu cũng , móc hai mươi đồng tiền ném trở mặt Kim Tuệ Tuệ, đó đầu trở về sân nhà rầm một tiếng đóng cổng nhà .
Tưởng Ngọc Trân Kim Tuệ Tuệ cào khiến cho mặt thương, mấy ngày đó cũng xuất hiện trở ở mặt Sơn Trà, Kim Tuệ Tuệ mất một đồng minh, một bàn tay vỗ lên tiếng, ăn mệt mấy ở trong tay Sơn Trà, cũng dám một một chạy đến gây chuyện mặt Sơn Trà và Tạ Tri Viễn nữa, nên khiến cho Sơn Trà trải qua mấy ngày yên tĩnh.
Sơn Trà nhận đơn hàng năm mươi bộ nội y, lúc lên trấn mua vải dệt, thuận tiện với Vương Ái Hồng và ba cô chuyện trong thành phố nhân viên bán hàng.
Tuy rằng điều kiện trong nhà Vương Ái Hồng tồi, nhưng hồi nhỏ cô thích học nên cũng chẳng học bao lâu, đó cho dù dọn lên trấn thì cũng công việc nghiêm túc, cũng chồng, cho nên cả ngày ở nhà nhàn rỗi.
Mẹ của Vương Ái Hồng vốn đang định nhờ giới thiệu đối tượng cho Ái Hồng nhà , đợi kết hôn xong thì đôi vợ chồng son sẽ nối gót bà buôn bán, Sơn Trà như thế, lập tức tinh thần tỉnh táo.
“Vào trong thành phố nhân viên bán hàng? Trà , cháu chính là bách hóa Vạn Long đó ?”
Chính Vương Ái Hồng cũng vô cùng phấn khởi: “Ngoại trừ chỗ đó thì An Thành còn bách hóa nào nữa , chính là nó !”
Mẹ của Vương Ái Hồng lập tức vui mừng ngạc nhiên, ngạc nhiên đó là Sơn Trà tìm một công việc như thế? Vui mừng đó là nếu như là thật, thì Ái Hồng nhà coi như là thể bê bát sắt .
Sơn Trà giấu một vài chi tiết cần , rõ đầu đuôi câu chuyện cho hai một , tuy rằng Sơn Trà chỉ là để cho cô tới đó thử xem , nhưng mà Vương Ái Hồng xong thì vẻ mặt vẫn vui mừng.
“Sơn Trà giỏi quá , , lo gì , tớ cứ thử xem tiếp, nhận thì .”
Có mấy cô gái trẻ tuổi nào mà tới thành phố lớn giống như An Thành chứ, Sơn Trà cơ hội như thế thể nghĩ đến cô , khiến cho trong lòng cô cực kỳ cảm động .