Mẹ của Vương Ái Hồng là một thương con gái, chỉ cần Vương Ái Hồng tự nghĩ kỹ , bà cũng ý kiến.
Hai bên đều xong, Sơn Trà liền hẹn một thời gian với Vương Ái Hồng, đến lúc đó sẽ cùng trong thành phố một chuyến, dẫn cô tìm Vương Mộng Quân.
Tuy rằng Vương Mộng Quân là để cho Vương Ái Hồng thử xem, bà cũng cam đoan, nhưng Sơn Trà cảm thấy chuyện tám phần là thể nhận.
Lúc Vương Ái Hồng cực kỳ sùng bái Sơn Trà, cảm thấy cô quả thực chỗ nào cũng đều giỏi, chỉ tay nghề giỏi, mà đầu óc cũng thông minh, chỉ trong thành phố một chuyến thôi, chẳng những tìm cho thêm mối ăn mới, còn thuận tiện giới thiệu một công việc giúp cho cô , đây nếu mà đổi là cô , chỉ sợ sẽ thắt đầu lưỡi, ngay cả tiếng còn nhanh nhẹn.
Nói chuyện chính xong, cả nhà Vương Ái Hồng giữ hai Sơn Trà ở ăn cơm, Sơn Trà vịnh Thanh Thủy một chuyến để thăm bà Lưu.
Mẹ Vương Ái Hồng thấy giữ cô ở , bèn tìm ở trong nhà một cái túi, vơ vét hết rau dưa củ quả đồ ăn trong nhà nhét cho Sơn Trà đầy túi to bự, còn thêm túi giấy dầu cho Sơn Trà đựng ít thịt kho và bánh lá sen.
“Sơn Trà cháu cứ mang hết chỗ , một nửa giữ cho ăn, một nửa mang qua đó cho dì Lưu giúp cô. Thịt cô mới kho tối hôm qua, vốn đang định bảo Ái Hồng mang một ít đến cho các cháu ăn, đúng lúc các cháu tới. Bánh cũng là buổi sáng hôm nay mới chưng, vẫn còn mềm lắm. Trời bây giờ nóng nên để lâu, các cháu mau ăn , đừng khách sáo.”
Tạ Tri Viễn thấy bọn họ cho nhiều đồ như thế, ngại dám nhận nên cứ đẩy qua đẩy với Vương Ái Hồng, cuối cùng còn đẩy tới nỗi Vương Ái Hồng phát giận.
“Cháu thằng nhóc cố chấp , khách sáo với cô gì chứ, cho các cháu thì các cháu cứ cầm , nếu như thích ăn thì cứ với cô, cô sẽ thường xuyên cho các cháu, Sơn Trà giúp nhà cô một chuyện lớn như thế, nhà cô cũng lấy cái gì báo đáp con bé , cháu còn khách sáo với cô nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-84.html.]
Sơn Trà cùng một thôn với bọn họ, trong nhà tình huống gì nhà Vương Ái Hồng bọn họ đều , nhất là khi Vương Ái Hồng và Sơn Trà chơi với , càng là với cô ít chuyện thiếu đạo đức mà Triệu Xuân Hoa , khiến cho Vương Ái Hồng càng thêm thấy thương Sơn Trà.
Sau khi Sơn Trà kết hôn với Tạ Tri Viễn, tuy rằng đều Tạ Tri Viễn là một chồng , nhưng tính cảnh trong nhà cũng chẳng khá hơn Sơn Trà là bao, trong nhà đôi vợ chồng son ngay cả một lớn suy nghĩ cho bọn họ cũng , điều cũng cho Vương Ái Hồng càng thêm thương hai bọn họ, kể cả chuyện kiếm việc cho Vương Ái Hồng thì bà cũng sẵn lòng giúp đỡ nhiều hơn cho đôi vợ chồng son .
Tạ Tri Viễn bà như thế, cuối cùng cũng mới nhận lấy đồ, mấy câu tạm biệt xong, dẫn theo Sơn Trà đến vịnh Thanh Thủy.
Bà Lưu đang ở cửa chuyện phiếm với ai đó, từ xa thấy vợ chồng Sơn Trà, lập tức vui mừng lên vẫy tay với hai .
Tạ Tri Viễn ngừng xe đạp ở cổng nhà bà Lưu, để Sơn Trà xuống trò chuyện với bà Lưu , còn thì mang xách đồ để sân.
“Ồ, đây là Sơn Trà về ?” Có hàng xóm nghiêng đầu Sơn Trà về phía Tạ Tri Viễn đang xếp đồ ở trong sân nhà bà Lưu hỏi.
Sơn Trà quen nọ, khẽ gật đầu, cũng nhiều lời, mật tiến lên níu lấy cánh tay bà Lưu.
Bà Lưu híp cả hai mắt, ngoài miệng nhỏ giọng oán trách : “Các cháu tới thì tới, mang theo đồ cái gì, bà đây cũng thiếu đồ ăn.”
May
Sơn Trà bật : “Bà ơi, đó đều là của dì Hạnh Hoa bảo chúng cháu mang đến cho bà, bà trách thì trách dì chứ, bà cũng đừng trách cháu.”