Trong sách dường như quả thật nhắc tới việc về ở An Thành sẽ trở thành một thị trấn nổi tiếng của đất nước trong tương lai, danh nghĩa Tạ Tri Viễn quả thật cũng mấy cái nhãn hiệu lá cao cấp nổi danh, hiện tại xem đây hẳn chính là nguồn cơn của việc Tạ Tri Viễn phát tài.
Sơn Trà nghĩ một hồi lâu chuyện, trong lòng Tạ Tri Viễn tức khắc chút thấp thỏm.
Tuy rằng chuyện suy nghĩ thật lâu mới mượn chuyện của bà Lưu để , nhưng vẫn cảm thấy thật sự lo lắng rằng Sơn Trà sẽ đồng ý.
May
"Được thôi, ý tưởng, như nhất định thử, thử thì mà ."
Sơn Trà xong, tức khắc vẻ mặt Tạ Tri Viễn trở nên bất ngờ cô.
Sơn Trà rộ lên: "Anh em để cái gì, chúng là vợ chồng, vợ chồng đồng tâm vô cùng lợi hại, cái gì thì cứ mà , em cũng sẽ ủng hộ ngăn cản."
Nói giỡn, đây chính là nhân vật lão làng trong giới thương nghiệp, Sơn Trà thể đồng ý .
Sơn Trà đang nghĩ ngợi tới, Tạ Tri Viễn đột nhiên đem xe đạp vứt sang bên cạnh, một tay đem cô nhấc lên, còn xoay một vòng.
Thanh âm nặng nề : "Vợ , em mà đến thế ."
Tạ Tri Viễn là tin quỷ thần, nhưng lúc nghĩ thầm nhất định là kiếp chính là một vô cùng thánh thiện, bằng đời cũng sẽ thể gặp một vợ như Sơn Trà.
Sơn Trà thở của phả cho ngứa cả cổ, mặt cô cũng đỏ lên, cô gãi gãi mái tóc cứng của Tạ Tri Viễn, đẩy đẩy tay dịu dàng : "Mau buông em , ngứa."
Tạ Tri Viễn đầu tiên lời cô, giống như một con koala mà ôm Sơn Trà, trong ánh mắt ngăm đen hàm chứa nồng đậm ái dục, chằm chằm đôi mắt Sơn Trà hỏi: "Vợ , thể mật với em một chút ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-87.html.]
Bọn họ kết hôn lâu như thế , việc mật nhất đó chính là ôm Sơn Trà ngủ, còn chỉ dám đợi đến khi Sơn Trà ngủ mới dám .
Tạ Tri Viễn đem lời Sơn Trà khắc trong lòng, cô hiện tại mang thai sinh con, nên chịu đựng một thời gian dài đến như thế, một chút cũng chạm cô, chẳng sợ chính mỗi ngày đều nghẹn đến mức khó chịu, cũng bao giờ qua với Sơn Trà.
Lúc ánh hoàng hôn con đường nhỏ , nhưng đột nhiên thông suốt mà dò hỏi ý kiến Sơn Trà.
Muốn mật thì mật, hỏi cô cái gì?
Sơn Trà lời , ngay lập tức bộ gương mặt đều trở nên hồng nhạt, đôi mắt ở ánh hoàng hôn chiếu rọi vẻ phá lệ ngập nước, cô nhíu mày, đang chuyện thì Tạ Tri Viễn đem cả cô nhấc lên một chút, dường như sợ cô đồng ý , vội vàng cúi xuống , đem cái miệng nhỏ Sơn Trà ngậm lấy.
Anh lớn đến như thế cũng hề cận với một cô gái nào, mới bắt đầu quả thực bắt trọng điểm. nhanh cần thầy dạy mà cũng hiểu mà học xong.
Không qua thời gian bao lâu, Sơn Trà chỉ cảm thấy hô hấp đều thông thuận, chống n.g.ự.c Tạ Tri Viễn đẩy một phen.
Tạ Tri Viễn lúc mới lưu luyến rời .
Anh dường như mở một cánh cửa mới, từng nghĩ tới chạm môi một chút mà thể cả thoải mái đến thế, dáng vẻ Sơn Trà giống như là một con ch.ó lớn thấy xương, khi mạnh mẽ kêu dừng , cặp mắt vẫn luôn đặt ở môi đỏ ửng của Sơn Trà, khi vị thể rời mắt .
Sơn Trà đá hai chân, thấy vẫn thả xuống , dứt khoát bất động.
"Vậy cứ như thế mà ôm em trở về ."
Tạ Tri Viễn đúng thật là suy nghĩ như thế, đáng tiếc còn mượn xe đạp , nếu như ôm Sơn Trà, xe cũng chỉ thể ném ở ven đường.