Tưởng Ngọc Trân hiện giờ ở trong mắt Sơn Trà, cùng với những phụ nữ ba hoa ở trong thôn chỉ bậy bạ ở lưng khác khác chút nào. Lần cô Kim Tuệ Tuệ hung hăng đánh một trận, Sơn Trà còn tưởng rằng ít cô cũng sẽ nhớ rõ một chút, ngờ rằng vết thương mặt lành gấp tới mức chờ nổi để đánh.
Sơn Trà tuy rằng chướng mắt cô , cũng đem những lời của cô để ở trong lòng, nhưng cũng đạo lý chịu đựng để khác ức hiếp.
Cô thấy Trương Hỉ Muội nổi giận đùng đùng, còn trái an ủi cô hai tiếng: “Nếu chị thích như thì cũng đừng ngăn cản, cứ để cho chị nhiều lời, chị cũng ở bên hỗ trợ đổ thêm dầu thêm lửa , chị cứ em nghèo đến mức gì để ăn, ở bên ngoài còn nợ ít tiền, còn mở miệng tìm chị vay tiền, nhất nghĩ cách truyền tới tai bà cụ nhà họ Chu luôn, để cho một nhà bọn họ đều .”
Trương Hỉ Muội càng cảm thấy thể hiểu nổi.
Tưởng Ngọc Trân bậy đến như thế , tại Sơn Trà ngay cả một câu cũng biện giải, ngược còn theo cô ?
Sơn Trà vẻ mặt thần bí giải thích với chị , chỉ để chị lo , đến lúc đó sẽ .
Trương Hỉ Muội tuy rằng một bụng khó hiểu, nhưng chị Sơn Trà là một thông minh, nếu cô mở miệng, như chỉ cần dựa theo lời cô là .
May
Sau khi Sơn Trà phân bổ xong "tài liệu đen" cũng đàm luận việc Tưởng Ngọc Trân mà hỏi sang chuyện khác.
“Ngày mai trong thôn xe thị trấn ?”
Trương Hỉ Muội nghĩ nghĩ: “Thật sự , ngày mai đội ngũ máy kéo cũng tới trấn để kéo phân bón, sáng sớm sẽ . Người lái máy kéo là một bạn cùng lớp của chị, nếu như em xe thì khi chị trở về sẽ với một tiếng.”
Sơn Trà cũng khách khí: “Vậy phiền toái chị .”
Trương Hỉ Muội: “Phiền toái gì, việc nhỏ thôi, cứ một tiếng là xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-94.html.]
Trương Hỉ Muội đáp lời, nhanh chóng trở về giúp Sơn Trà, thuận tiện tìm mấy “miệng rộng” trong thôn tâm sự, dựa theo chỉ dẫn của Sơn Trà, chị truyền những lời phóng đại về cô.
Sáng sớm ngày hôm , Sơn Trà khóa cửa chuẩn lên đường .
Trên đường lớn, Tưởng Ngọc Trân mới đưa Chu Minh Quân đến trường học, chính chống khốn đốn đầu trở về .
Chu Minh Quân hiện giờ tám tuổi, nếu ở gia đình bình thường sớm ở tuổi thể tự học, nhưng trời đánh bà cụ nhà họ Chu Chu Minh Quân còn nhỏ, sợ đường an , nhất định cứ để cho Tưởng Ngọc Trân đưa đến trường học.
Tưởng Ngọc Trân mới sắp xếp của bà lão c.h.ế.t tiệt quả thật tức đến chửi , là một bé tám tuổi, cũng là một cô gái, ngày thường chạy lung tung trong thôn cũng vấn đề gì, mà bây giờ khi học, nhưng bây giờ bắt đầu lo lắng về việc an .
Bà lão c.h.ế.t tiệt chắc chắn là trong lòng vẫn hết giận, cố ý tra tấn cô !
Tưởng Ngọc Trân oán hận cắn răng, nghĩ thầm: Chờ Chu Bình An , đến lúc đó cô nắm quyền, xem cô mà xử lý bà lão c.h.ế.t tiệt .
Trong lòng Tưởng Ngọc Trân tưởng bở, nét ủ rũ mặt cũng biến mất vài phần, há mồm ngáp một cái, đang bước nhanh hơn thì thấy một cô gái ăn mặc trang điểm giống như đoá hoa phù dung, vcô gái đó ai khác chính là Sơn Trà.
Tưởng Ngọc Trân đang ngáp lập tức như ngừng mặt, biến thành một biểu cảm xí và vặn vẹo.
Cô chằm chằm Sơn Trà, lòng ghen tị điên cuồng lớn lên như những cây nước, đem cô bao vây lấy.
Đã một đoạn thời gian cô cửa, Sơn Trà xinh lên .
Cái đồ móng heo nhỏ giống như ăn linh đan diệu dược gì đấy, mắt thấy càng ngày càng thủy linh xinh , hiện giờ dáng vẻ thủy linh càng thêm khí chất và sức quyến rũ ai , từ xa trông giống với một cô gái sinh sống ở thành thị.