Ngày thứ hai quân huấn, Chu Chiêu Chiêu "trúng thưởng".
Ban đầu cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, tưởng rằng do xe đường dài cùng việc ngủ chung với nhiều .
Đêm qua mộng, nghiến răng, khiến cô ngủ .
khi xếp hàng vệ sinh tối nay, cô mới phát hiện - kỳ kinh nguyệt đến.
Thường ngày Chu Chiêu Chiêu ăn đồ lạnh, nên chu kỳ đều. Lần đến sớm hơn tháng những mười ngày.
Cô lục túi tìm băng vệ sinh nhưng thấy.
"Em dùng tạm của chị ," Đào Hân Bảo vội lấy từ túi một gói đưa cho cô.
"Cho em mượn một cái tạm," Chu Chiêu Chiêu , "em sẽ mua thêm."
...
Phiêu Vũ Miên Miên
lúc là giờ nghỉ bữa tối, Chu Chiêu Chiêu cầm tiền chạy đến cửa hàng tạp hóa.
Do trong doanh trại nữ quân nhân, nên cửa hàng cũng bán đủ thứ.
Chỉ điều khá xa chỗ ở của họ.
Lúc cửa hàng khá đông , Chu Chiêu Chiêu đợi bên ngoài, hy vọng đợi đến khi vắng khách.
đợi một nhóm , kịp thì nhóm khác đến.
Dương Duy Lực đến nơi, thấy Chu Chiêu Chiêu mặt mày ủ rũ cửa hàng, vẻ mặt khó xử.
"Cần mua gì?"
"Thưa... thủ trưởng," cô giật lắp bắp, "... mua gì ạ."
Dương Duy Lực xuống: "Không mua đồ thì đây gì? Đợi ai?"
bên trong là nam sinh, cô đợi ai?
Chu Chiêu Chiêu chằm chằm đến phát sợ, lẽ với Dương Duy Lực đến mua băng vệ sinh?
"Đi thôi, mua gì mua giúp," Dương Duy Lực lạnh lùng đám nam sinh cửa hàng.
"Tụ tập lung tung thế là thế nào?" Anh quát, "Không xếp hàng ?"
Đám nam sinh thấy liền im bặt, đứa dạn dĩ còn hào hứng chào: "Chào đội trưởng Dương!"
Dương Duy Lực hai ngày qua kiểm tra các lớp, nên bọn họ đều huấn luyện viên kể về thành tích của .
Thời đại vốn sùng bái quân nhân, đặc biệt là ưu tú như Dương Duy Lực.
Đó là nhân vật chỉ trong phim ảnh, mà họ gặp ngoài đời.
Sao ngưỡng mộ cho ?
Tất nhiên đều lời xếp hàng ngay.
"Em đây," Dương Duy Lực gọi Chu Chiêu Chiêu, "xem cần mua gì?"
Chu Chiêu Chiêu ngượng chín cả , mặt đỏ bừng, lắc đầu như chong chóng: "Không cần thủ trưởng, em... em xếp hàng ."
Nói xong chạy như bay đến cuối hàng.
Dương Duy Lực đành xếp hàng cùng cô.
Mấy nam sinh phía hiểu chuyện gì.
Đại ca cuối hàng, họ còn dám mua đồ nữa ?
"Nhìn gì?" Giọng Dương Duy Lực vang lên, "Muốn mua gì thì mua nhanh, sắp đến giờ tắt đèn ."
Bọn họ vội vàng mua đồ.
Chỉ mấy đứa định mua t.h.u.ố.c lá liếc vị đại ca , đành bỏ .
Đến lượt Chu Chiêu Chiêu, cô cúi đầu đỏ mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-111-dung-di-theo-em.html.]
"Cô bé, cháu mua gì?" Chủ cửa hàng là vợ quân nhân, hiền hậu hỏi.
Chu Chiêu Chiêu liếc kệ hàng giấy vệ sinh và băng vệ sinh.
Người chị liền hiểu ý, Dương Duy Lực phía , nhanh chóng lấy một gói ban ngày một gói ban đêm.
"Còn gì nữa ?"
"Không... ạ." Chu Chiêu Chiêu chỉ lắc đầu.
Chị chủ lấy túi đen bọc .
"Lấy thêm một quyển vở," Dương Duy Lực , "tính tiền chung."
"Em tiền." Chu Chiêu Chiêu mặt càng đỏ, vội đặt tiền lên quầy đầu bỏ chạy.
Quên cả đợi trả tiền thừa.
"Em , cô bé ngại lắm," chị chủ quen Dương Duy Lực, trách khéo, "Đây là tiền thừa của cô ."
Đưa cho thứ cần: "Còn gì nữa ?"
Dương Duy Lực vốn định mua gì, nhưng nghĩ đến việc cô mua băng vệ sinh, hỏi: "Cho thêm một gói đường đỏ."
Hình như uống nước đường đỏ khi đến tháng sẽ đỡ hơn.
Chị chủ ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ lấy cho .
Cô bé nãy thật đáng yêu, ngờ khiến vị Diêm Vương lạnh lùng động lòng.
Chị thật lòng mừng cho Dương Duy Lực.
Chu Chiêu Chiêu nghĩ cảnh nãy, mặt càng đỏ.
Dù chị chủ gì, nhưng Dương Duy Lực cao lớn thế ắt thấy rõ.
"Thấy thì thấy, gì ." Cô tự trấn an .
"Ừm."
Chu Chiêu Chiêu cứng đờ, dừng bước, , chỉ chạy về chui chăn trốn biệt.
Tưởng rằng mua băng vệ sinh đủ hổ, ai ngờ còn tình huống khó xử hơn.
"Anh đừng theo em nữa." Chu Chiêu Chiêu .
Cô gặp Dương Duy Lực nữa.
"Em bé." Dương Duy Lực đành kéo cô , "Cái cho em."
"Cái gì ?" Túi đen khiến cô thấy bên trong.
"Đến tháng uống nước đường đỏ sẽ đỡ hơn," giọng dịu dàng, "Mấy hôm nay trời lạnh, mặc thêm áo ."
"Ừ." Chu Chiêu Chiêu cúi đầu.
"Đội trưởng Dương, từ xa thấy ." Một giọng vang lên, Chu Chiêu Chiêu theo phản xác về phía đó.
Một cô gái thướt tha đang mỉm họ.
Cô gái dáng mảnh mai, mặc áo choàng màu cà phê, quần đen giày cao gót, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, đôi mắt , toát lên vẻ tri thức và dịu dàng.
Khi Chu Chiêu Chiêu sang, cô cũng , ánh mắt trong veo đầy thiện cảm.
"Anh về khi nào ?" Cô mỉm hỏi Dương Duy Lực, "Không với em một tiếng."
"Về lâu," Dương Duy Lực đáp, "Hôm nay em về?"
Hai trò chuyện mật tự nhiên, Chu Chiêu Chiêu thậm chí thể cảm nhận sự thoải mái của Dương Duy Lực.
Dưới ánh đèn, sĩ quan cao lớn điển trai, cô gái thanh lịch nhã nhặn, từ góc độ nào cũng thật xứng đôi.
Không hiểu , tim Chu Chiêu Chiêu như ai bóp nghẹt, cổ họng nghẹn nên lời.
Cô ?