Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 123: Chủ Nhân Của Bông Hoa Đã Có

Cập nhật lúc: 2025-03-26 15:54:51
Lượt xem: 929

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Duy Lực trở về kỳ nghỉ Quốc khánh.

Đùa ? Hắn hứa với gia đình sẽ đưa vợ về dịp , thể vì bản đổi kế hoạch.

Nếu , Khấu Ninh Sơn cũng thể gặp vợ con sớm như .

Vừa về nước, Khấu Ninh Sơn nhận lời viện trưởng thiết kế hệ thống, nhưng dữ liệu trong nước hoặc lạc hậu hoặc thiếu sót, khiến ông như rơi bế tắc.

Vừa thành nghiên cứu, nóng lòng gặp gia đình, Khấu Ninh Sơn như con thú nhốt, ngày đêm cắm đầu phòng thí nghiệm, bỏ cả ăn uống.

" ngờ ông liều mạng đến thế." Viện trưởng lo lắng với Dương Duy Lực, "Cứ nhịn ăn nhịn uống thế , lỡ thì chịu trách nhiệm thế nào?"

"Để chuyện."

...

Khấu Ninh Sơn Dương Duy Lực - âm thầm bảo vệ vợ con ông suốt thời gian qua.

Hắn xuất hiện, chăng nhà họ xảy chuyện?

Ông vội bỏ dở công việc bước .

"Họ đều bình an." Dương Duy Lực trấn an.

Khấu Ninh Sơn thở phào.

" nếu ông cứ tiếp tục như , e rằng kịp gặp vợ con gục ."

" sớm đoàn tụ." Ông cúi đầu, giọng khàn đặc.

Phiêu Vũ Miên Miên

Những năm ở nước ngoài, suy nghĩ duy nhất của Khấu Ninh Sơn là nghiên cứu và gia đình. Dần dà, ông hình thành tư duy cứng nhắc: Phải thành dự án mới gặp họ.

Nghe xong, Dương Duy Lực khỏi xót xa.

Hắn tìm viện trưởng, thẳng thắn: "Đợi nhiều năm , nhất thiết vội vàng ngày một ngày hai?"

"Hơn nữa, thỏa nguyện đoàn viên khi giúp ông bứt phá khỏi bế tắc hiện tại."

" an ninh..." Viện trưởng do dự.

"Chẳng lẽ các ông chỉ ông mỗi dự án ?" Dương Duy Lực hỏi ngược, "Phần an , đảm bảo."

Viện trưởng hổ cúi mặt.

Chuyện ép Khấu Ninh Sơn về nước vốn , và đúng như lời Dương Duy Lực, còn cả tương lai dài phía .

" sẽ với ông ." Viện trưởng thở dài, "Là quá nôn nóng."

Bao năm chờ đợi, giữa lúc hy vọng thấp thoáng, tránh khỏi sốt ruột?

Trên đường đến gặp vợ, Dương Duy Lực nhận thấy bàn tay Khấu Ninh Sơn run ngừng. Ông im lặng như tượng đá, thốt nửa lời.

"Cô ... còn nhận ?" Mãi , Khấu Ninh Sơn mới lên tiếng, giọng đầy bất an, "Liệu cô hận ?"

"Phu nhân là thấu tình đạt lý." Dương Duy Lực trả lời dựa hiểu về Hà Phương, "Bà hiểu ông nỗi khổ riêng, nhất định sẽ tha thứ."

Ngày xưa, Khấu Ninh Sơn buộc , nhưng suốt những năm xa cách, ông luôn tìm cách trở về.

Ở nước ngoài, ông thiếu cám dỗ.

Những kẻ giữ chân ông dùng đủ thủ đoạn, từ mỹ nhân kế đến những tri kỷ tâm giao...

Trong cảnh , ít gục ngã

Khấu Ninh Sơn kiên cường vượt qua tất cả.

Là một học giả chân chính, trái tim ông chỉ dành cho nghiên cứu và gia đình nhỏ bé của .

Dương Duy Lực tin rằng, Hà Phương và Khấu Cẩm Khê nhất định sẽ tha thứ cho ông.

Hà Phương hiện kế toán tại một nhà máy giấy ở huyện Châu Thủy. Khi Dương Duy Lực tìm đến, bà đang đối chiếu sổ sách với thủ quỹ.

"Cháu về ?" Thấy Dương Duy Lực, Hà Phương giật , sắc mặt biến đổi, "Hay là Cẩm Khê..."

mối quan hệ giữa và Chu Chiêu Chiêu.

"Không , cô." Dương Duy Lực vội trấn an, "Hai chị em đều khỏe, thành khóa huấn luyện quân sự."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-123-chu-nhan-cua-bong-hoa-da-co.html.]

"Vậy thì..."

"Cháu chuyện với cô." Hắn , "Không hôm nay cô rảnh ?"

"Được." Hà Phương gật đầu, lúc xong việc đối chiếu, "Cháu đợi cô xin phép lãnh đạo một chút."

Làm kế toán, xin nghỉ đôi tiếng thành vấn đề.

Dương Duy Lực đưa bà đến một phòng riêng tại quán ăn Đông Trấn.

giờ cơm trưa, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhưng trong phòng yên tĩnh lạ thường.

"Hai cô chú chuyện, cháu ngoài xem thực đơn."

Nói rời .

Địa điểm do chính Khấu Ninh Sơn chọn - nơi ông và Hà Phương dùng bữa cuối cùng ngày mất tích.

"Anh..." Hà Phương đàn ông mặt, giọng run run, "Thật là ?"

"Phương." Khấu Ninh Sơn gọi tên vợ, nước mắt lăn dài.

Hà Phương kìm nữa, òa .

Hai con yêu vội vàng ôm chặt lấy .

Mãi một lúc , Dương Duy Lực mới gõ cửa bước .

"Cháu gọi mấy món đặc sản địa phương, cô chú dùng thử." Hắn với Khấu Ninh Sơn.

"Tốt, lắm." Khấu Ninh Sơn gật đầu, mắt đỏ hoe, "Cảm ơn cháu."

Dường như ngoài hai từ "cảm ơn", ông gì hơn.

"Cháu còn mua ít đồ mang về." Dương Duy Lực dậy, "Món gọi , tiền cũng thanh toán . Cô chú dùng bữa, lát cháu đón."

"Cháu ăn cùng ." Hà Phương mắt đỏ ngầu mời.

Dương Duy Lực chỉ mỉm , lặng lẽ rời , nhường gian cho hai vợ chồng đoàn tụ bao năm xa cách.

"Chàng trai thật tuyệt." Khấu Ninh Sơn cảm thán khi .

Cẩn trọng, chu đáo phẩm chất .

"Không lập gia đình ?" Nếu , ông thể nghĩ cách mai mối.

"Đừng loạn điểm nhân duyên." Hà Phương trừng mắt, "Người chủ ."

Hơn nữa, Chu Chiêu Chiêu coi Khấu Cẩm Khê như em gái ruột.

"Chiêu Chiêu cũng như con gái cô ." Bà nghĩ về cô bé mà quý mến.

Khấu Cẩm Khê ngày hoạt bát như bây giờ, mà nhút nhát, rụt rè, chuyện cũng chỉ dám khẽ khàng.

Lại thêm việc cha, thường xuyên bắt nạt.

Chính Chu Chiêu Chiêu luôn bảo vệ Cẩm Khê mỗi khi cô ức hiếp.

chê cô tính cách , nhưng Hà Phương luôn thấy cô bé thật lương thiện.

Tính ? Ai mà chẳng khuyết điểm?

"Các con gặp quý nhân ." Khấu Ninh Sơn cảm khái, "Kể cho thêm về những năm tháng qua ?"

Họ sống thế nào?

Dương Duy Lực mua đồ chỉ là cái cớ để nhường gian riêng tư cho hai .

Ra đến phố, nghĩ một lát ghé tiệm bánh bao hấp thịt mà Chu Chiêu Chiêu thích, mua hai cái mang theo.

Bánh ở tỉnh thành khác với huyện Châu Thủy.

Hắn còn mua thêm đặc sản khô - huyện Châu Thủy gần Tần Lĩnh, nổi tiếng với các loại thực phẩm sấy. Để khi về nhà, Chu Chiêu Chiêu thể mang theo.

"Ồ, xem ai đây nào?"

Một giọng chế nhạo vang lên phía .

Loading...