Thời gian ở Thâm Quyến, từng lúc vô cùng khó khăn.
Có mấy suýt bỏ cuộc, trong đầu Vương Hải Dương hiện lên lời Chu Chiêu Chiêu hôm đó.
"Vương Hải Dương, định tiếp tục sống mờ mịt như ?"
"Anh đừng lúc nào cũng u mê thế, và Thẩm Quốc Lương khác ."
Trước đây, luôn nghĩ Chu Chiêu Chiêu là để chia rẽ tình bạn giữa và Thẩm Quốc Lương.
Thẩm Quốc Lương đ.â.m xe máy , mà đưa tiền cho một đàn em nhận tội .
Từ lúc đó, Vương Hải Dương hiểu Chu Chiêu Chiêu đang chia rẽ, mà thực sự mỗi một khác.
Khi , Thẩm Quốc Lương cãi kịch liệt, thậm chí cho ai tiễn , như đoạn tuyệt.
Người từng coi là , bằng một Chu Chiêu Chiêu họ chế giễu hàng ngày.
...
...
Sau , khi lập nghiệp ở Thâm Quyến, gọi điện về, vài chuyện về Thẩm Quốc Lương và Chu Chiêu Chiêu.
Vương Hải Dương ngoảnh bóng lưng xa của Chu Chiêu Chiêu.
Anh còn nhiều điều với cô, như việc về định rủ mấy đứa bạn cùng ngoài lập nghiệp.
Ở cái xó nhỏ với Thẩm Quốc Lương chỉ phí thời gian, chi bằng ngoài gây dựng sự nghiệp.
Vương Hải Dương vốn thông minh, khi ngoài nhận chỉ cần chịu khó thì nhất định cơm ăn.
Nhờ từng học lái xe với Thẩm Quốc Lương, khi phát hiện vận tải là miếng bánh ngon, quyết tâm thi bằng lái.
Chuyến về khiến Vương Hải Dương thấm thía sự lạc hậu của quê nhà, nhưng cũng thấy nhiều cơ hội.
Như chiếc đồng hồ điện tử vài đồng ở Thâm Quyến, nơi bán tới mấy chục.
Nếu nhập một lô về, lời bao nhiêu?
Đấy mới chỉ là chiếc đồng hồ nhỏ.
Vương Hải Dương cũng về quán gà rán của Chu Chiêu Chiêu cạnh trường cấp ba, lập tức đến thưởng thức.
Thành thật mà , hương vị thua kém gì KFC, thậm chí theo còn ngon hơn.
Dân dĩ thực vi thiên, KFC thể chiếm lĩnh thị trường nhanh chóng, tin quán của Chu Chiêu Chiêu cũng kém.
"Hải Dương," về đến nhà, nhắc, "Mai gặp mặt nhé, hẹn ."
Không hiểu , trong đầu Vương Hải Dương hiện lên hình ảnh Chu Chiêu Chiêu.
Anh lắc đầu, xua .
"Không ?" Mẹ thất vọng, "Bao giờ mới dẫn vợ về cho ?"
"Mẹ, vội," Vương Hải Dương , "Đợi con kiếm tiền xây nhà tính."
"Lúc đó dễ hơn." Anh thêm.
Hiện giờ, nhà đất nện còn dột, về quê chỗ ngủ, lấy vợ về ở ?
Mẹ nghĩ cũng .
Thở dài: "Con giờ chí, mừng."
Vẫn hơn ngày lêu lổng với lũ bạn.
Vương Hải Dương chợt : "Mẹ, bạn con sắp cưới, nên tặng gì nhỉ?"
"Mấy đứa đó ?" Mẹ hỏi.
"Chiêu Chiêu," , "Cô bé từng đến nhà ."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Chiêu Chiêu , cô bé bụng," , "Hè ngã nhập viện, tình cờ gặp cô , còn mua hoa quả đến thăm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-189-khong-nho-nhen-den-the.html.]
"Sắp cưới ?" Mẹ tiếc nuối, "Cô bé quá."
Chỉ tiếc con trai bà phúc.
"Tặng gì cũng , tấm lòng là chính," , "Mẹ dệt mấy bộ chăn ga, con chọn cái mang , cũng là chút lòng."
"Được." Vương Hải Dương .
Mẹ con trai, lắc đầu.
Chu Chiêu Chiêu chuyện , cô ngờ hôm nay gặp Vương Hải Dương.
"Vui lắm ?" Dương Duy Lực đột nhiên hỏi.
"Ừ," Chu Chiêu Chiêu , "Em thấy giờ ăn khá lắm."
Ít nhất, khi về Thâm Quyến, ánh mắt rạng rỡ.
Ngày , tiếp xúc với Vương Hải Dương, cô khác biệt.
Nên nhắc nhở khi thấy lêu lổng với Thẩm Quốc Lương.
May mắn là theo.
"Anh em vui ?" Chu Chiêu Chiêu mỉm đắc ý.
Dương Duy Lực véo tay cô, im lặng.
"Sao thế?" Cô nghi hoặc.
"Ghen," , "Em thấy chồng em đang ghen ?"
Chu Chiêu Chiêu: "..."
Hả?
"Trước mặt vui vì đàn ông khác, ghen?" Dương Duy Lực véo cổ tay cô.
Chu Chiêu Chiêu bật : "Gì chứ? Anh cũng ghen với ?"
Người đó chỉ là bạn bình thường thôi.
Dương Duy Lực bóp mũi cô: "Không quan tâm."
Cô tưởng ai cũng nghĩ như cô ?
Vừa khi Vương Hải Dương bên đường gọi tên cô đầy vui mừng, Dương Duy Lực thấy thứ gì đó trong ánh mắt .
Ánh mắt đơn giản chỉ là bạn bè.
Cho đến khi cô sắp cưới, sự ngỡ ngàng và tiếc nuối thoáng qua trong mắt Vương Hải Dương.
Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, đừng hòng.
"Anh lý lẽ chút ," Chu Chiêu Chiêu tức , "Em với chuyện đếm đầu ngón tay."
"Với , em như nào, lúc nào cũng bạn thơ ấu, tri kỷ gì đó." Cô lạnh lùng , "Không thì em ngập trong bể giấm mất."
"Chu Chiêu Chiêu, chúng lật chuyện cũ nhé?" Dương Duy Lực nghiêm mặt véo má cô, "Em gán cho bao nhiêu tội ?"
"Anh khơi chuyện mà." Cô giận dỗi.
"Anh sai , ?" Dương Duy Lực đeo bám, "Vợ yêu, đừng giận nữa."
"Vậy em đánh ." Anh giả vờ kéo tay cô đánh .
"Em thèm." Cô giật tay .
"Vợ ngoan, vợ thương nhất." Dương Duy Lực kéo tay cô áp lên ngực, thì thầm, "Thích thì sờ, thích thì đánh, nhỏ nhen thế ."
Chu Chiêu Chiêu: "..."
Lại còn lời khiêu khích?
lên cầu thang, họ thấy một bóng đó.
Ừm, một phụ nữ!