Chu Chiêu Chiêu đoán sai, sáng sớm hôm Vương Trấn Hải đến gần nhà trọ của Vương Thúy Thúy định chặn cô.
chờ mãi ở đầu ngõ cũng thấy bóng dáng Vương Thúy Thúy .
Hắn định đến chỗ của cô tìm, nhưng vài bước mới nhận cô ở .
Hỏi Từ Quế Phương, bà cũng lắc đầu, chẳng gì cả.
"Mẹ coi con kiểu gì ?" Vương Trấn Hải bực tức , "Chỗ của nó mà cũng ."
"Nó công nhật, mấy chỗ, ." Từ Quế Phương đáp, "Con chặn nó ? Mới ly hôn hôm qua mà hôm nay ?"
"Mẹ hỏi chủ nhà ," Vương Trấn Hải mặt xám xịt , "Chủ nhà bảo hôm qua nó trả phòng ."
Thậm chí, tiền thuê tháng ở hết cũng lấy .
"Trả phòng? Vậy nó ở ?" Từ Quế Phương tức giận quát, "Đồ tiện nhân, thật là phản trời."
...
...
"Có ..." Vương Hữu Phúc im lặng bấy lâu lên tiếng, "Nó bỏ trốn ?"
"Bỏ trốn!" Giọng Từ Quế Phương càng the thé, "Nó dám trốn? Nó trốn ?"
"Không học hành gì, mà sợ bán?" Từ Quế Phương đảo mắt .
Nói xong, hai đàn ông trong phòng đều im lặng.
Vương Thúy Thúy bây giờ Vương Thúy Thúy hai năm nữa, dù cô cũng sợ.
"Thật sự bỏ trốn ?" Từ Quế Phương khó tin, "Đồ tiện nhân!"
Dám bỏ trốn thật ?
"Con đợi đây, hỏi Chu Chiêu Chiêu, nó chắc chắn ." Từ Quế Phương nghĩ một lúc nghiến răng , "Chắc chắn là con nhỏ đó xúi giục Thúy Thúy."
Vốn dĩ Vương Thúy Thúy ngoan ngoãn, đây dám cãi lời bà, giờ những dám cãi mà còn ly hôn với Vương Trấn Hải.
Vương Thúy Thúy trở nên ngang ngược như , chắc chắn là do Chu Chiêu Chiêu xúi giục.
"Con nhỏ quỷ quyệt lắm," Vương Trấn Hải nghiến răng nghĩ đến chỗ đá hôm qua, giờ vẫn còn đau âm ỉ, "Chắc chắn là nó."
Ánh mắt Dương Duy Lực hôm qua, đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Từ tối hôm qua đến sáng nay khỏi nhà đều nơm nớp lo sợ, sợ gặp Dương Duy Lực.
chuyện gì!
Vương Trấn Hải liền trở nên táo tợn hơn.
Từ Quế Phương mặt đen tìm Chu Chiêu Chiêu, còn Vương Trấn Hải sờ mũi bỏ .
Hắn là đứa con ngoại tình của Từ Quế Phương khi kết hôn với Vương Hữu Phúc.
Người đàn ông đó bỏ trốn phong trào cách mạng, những năm qua sống nhờ sự chu cấp của Từ Quế Phương và Vương Hữu Phúc.
Từ lâu phận của , đối mặt với Vương Hữu Phúc thế nào.
Nếu là , sẽ độ lượng nuôi đứa con ngoại tình của vợ như .
Sự tồn tại của Vương Trấn Hải chính là lời nhắc nhở Vương Hữu Phúc rằng ông cắm sừng.
Nghĩ đến đây, cũng thấy ngại ngùng khi ở cùng Vương Hữu Phúc.
Vương Trấn Hải co ro bước ngoài, nhưng về nhà .
Từ khi Vương Thúy Thúy đòi ly hôn và dọn , căn nhà đó bẩn thỉu bừa bộn chỗ đặt chân.
Bếp lạnh nhà hoang, về cũng chẳng gì vui.
Chi bằng tìm...
Vương Trấn Hải nghĩ , đột nhiên thấy đầu tối sầm, một bao tải trùm lên đầu .
Sau đó, lôi như con lợn một quãng đường dài.
Rồi bao tải mở , nhưng khi kịp kêu cứu, chỉ "ùm" một tiếng, Vương Trấn Hải ném xuống một cống rãnh hôi thối.
Cống khá sâu, mở miệng nước bẩn tràn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-566-cho-do-khong-duoc-roi.html.]
Cái mùi đó suýt Vương Trấn Hải ói thốc ói tháo.
"Cứu... cứu ..."
Vật lộn một hồi, mới bám bờ kêu lên.
Bộ dạng vô cùng thảm hại.
khi quanh, gì ai?
Không Dương Duy Lực?
Vương Trấn Hải sửng sốt.
Cách cũng giống phong cách của Dương Duy Lực, từ nhỏ từng nếm mùi tay nghề của đàn ông đó.
Nếu vị gia đánh , sẽ treo cổ lên cây mà đánh, hoặc dùng những thủ đoạn kinh khủng hơn.
Không cần trùm bao tải phiền phức như , sợ nhận trả thù.
Vị gia còn sợ trả thù ?
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ai ? Thằng chó nào dám đối xử với lão hải gia như ?" Vương Trấn Hải bò bờ gào lên, "Có gan thì đây đọ sức với lão."
Mẹ nó, đánh c.h.ế.t thằng ch.ó đó mới lạ.
Chờ mãi thấy ai, Vương Trấn Hải lẩm bẩm chửi, "Đồ khốn."
Ngay đó, thấy một bóng đen tiến đến, "ùm" một tiếng.
Vương Trấn Hải rơi xuống cống.
Lần vật lộn lâu, suýt nữa tưởng xong đời, mới lết lên bờ trong tình trạng thoi thóp.
Mấy như , Vương Trấn Hải dám chửi bới nữa, bò khỏi hố.
Hắn dám chửi nữa.
Lúc nãy suýt c.h.ế.t trong đó .
Hắn hiểu, chỉ dạy cho một bài học.
Thoát khỏi đây , sẽ tính sổ với kẻ .
Khi Vương Trấn Hải run rẩy dựa tường bỏ , từ cây bước một , ánh mắt lạnh lùng theo , liếc cống rãnh, .
Vương Trấn Hải tưởng chuyện kết thúc, nhưng ngày hôm khi bước khỏi cổng, một bao tải trùm lên đầu.
Lại y như hôm qua.
Một phen vật lộn, Vương Trấn Hải mất nửa mạng.
Nằm liệt giường nửa tháng mới khỏi, nhưng dám ngoài như nữa.
Đến cửa, quan sát kỹ, thấy tiếng chuyện bên ngoài mới yên tâm bước .
Hắn tin, ở ngoài mà vẫn trùm bao tải?
khi Vương Trấn Hải bước , cửa định vươn vai.
Hơn nửa tháng bước qua cửa, vươn vai cho thoải mái.
kịp vươn vai, bao tải từ trời rơi xuống.
Rồi như nửa tháng , ném xuống cống quen thuộc.
Bò mãi, bò lên.
Cuối cùng khi bò lên, nửa mạng sống cũng tong.
Lần liệt một tháng mới khỏi, nhưng khi khỏi dám khỏi nhà nữa.
"Con sợ..."
Vương Trấn Hải lóc, "Con sợ ném xuống đó."
Vấn đề là, đối phương thế nào, đến giờ vẫn , rõ ràng bên ngoài , rõ ràng thấy tiếng chuyện, nhưng kêu cứu ai thèm để ý.
Thân thể và tinh thần Vương Trấn Hải đều tổn thương nặng nề.
Điều kinh khủng hơn là, chỗ đó của hình như còn nữa.
Thật sự !