Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 570: Nghe nhầm

Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:06:02
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, việc đầu tiên khi vừa bước vào văn phòng của vị giám đốc là cầm ly nước lên uống.

Ai ngờ chỉ mới nhấp một ngụm, đã nghe Chu Chiêu Chiêu nói ra một câu chấn động đến thế.

Ngay lập tức, ông phun ngụm nước trong miệng ra.

Thật trớ trêu, ngụm nước đó lại bay thẳng vào đầu cô Vương.

Cô Vương hoảng hốt, vội vàng giật tóc giả của mình xuống: "Tóc của tôi!"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Mọi người trong văn phòng: "..."

Ai có thể ngờ rằng, cô Vương - người luôn chú ý đến hình tượng của mình, sở hữu một mái tóc đen dày óng ả - lại là một người... hói đầu.

...

... kiểu "biển Địa Trung Hải"!

Tình huống này thật là khó xử.

Vị giám đốc vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi cô Vương, tôi không cố ý."

Ông định tiến lên lau khô tóc giả cho cô Vương, nhưng cô đã né tránh và vội vã cầm tóc giả chạy mất.

Vị giám đốc bất lực: "Tôi thật sự không cố ý mà!"

Quay sang Chu Chiêu Chiêu, ông nghiêm mặt hỏi: "Cô vừa nói gì? Thật là vô lý, sao có thể nói ra những lời như vậy?"

Cái gọi là "có quan hệ bất chính với viện trưởng" là thế nào?

"Đây không phải lời của tôi." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhìn Trương Hồng Anh, "Là cô Trương Hồng Anh vừa nói đó."

"Vì vậy, tôi muốn nhờ lãnh đạo viện giúp tôi hỏi rõ. Tôi đối với viện trưởng cũng như mọi người, chỉ có sự ngưỡng mộ và kính trọng." Chu Chiêu Chiêu nói tiếp, "Sao cô Trương lại khẳng định chúng tôi có quan hệ không đứng đắn?"

"Tôi không nói như vậy." Trương Hồng Anh vội vàng biện minh, "Cô Chu, ăn có thể tùy tiện, nhưng nói thì không thể bừa bãi."

"Tôi biết, cô vẫn còn oán hận vì khi còn là sinh viên đã bị tôi phạt." Trương Hồng Anh đỏ mắt nói, "Nhưng cô không thể bịa đặt chuyện như vậy."

"Tôi thừa nhận, việc đi du học bằng kinh phí nhà nước khiến tôi rất mong muốn, nhưng tôi cũng biết trong viện còn nhiều giáo viên ưu tú hơn tôi." Trương Hồng Anh nói, "Tôi không biết cô nói ra những lời này có ý đồ gì, nhưng tôi thật sự chưa từng nói."

Phiêu Vũ Miên Miên

Đây chính là kiểu "vu oan giá họa" mà Chu Chiêu Chiêu đã tận mắt chứng kiến.

"Cô Trương, lúc cô nói những lời này, không chỉ có mình cô ở đây." Chu Chiêu Chiêu nói, "Cô Tôn và cô Vương cũng đều ở đây."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô Tôn.

"Tôi... tôi..." Cô Tôn mở miệng, nhưng khi gặp ánh mắt của Trương Hồng Anh, lại vội vàng im lặng.

"Cô Tôn, lúc nãy các cô có nói rằng mọi việc tốt đều rơi vào tay tôi là vì tôi có quan hệ bất chính với viện trưởng không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Cô Tôn suy nghĩ một lúc, cuối cùng mím môi nói: "Có phải cô Chu nghe nhầm rồi không?"

"Ha." Chu Chiêu Chiêu cười nhạt.

"Cô Tôn, lúc nãy cô đứng đây, cô Vương đứng đây, cô Trương đứng đây." Chu Chiêu Chiêu sốt ruột chỉ tay, "Chưa đầy nửa tiếng trước, cô đã quên rồi sao?"

"Đây không phải chuyện quên hay không quên." Trương Hồng Anh nói, "Không nói thì không thể bịa ra được."

Chu Chiêu Chiêu càng sốt ruột, Trương Hồng Anh càng thấy vui.

Cô Tôn và cô Vương không phải ngốc, họ biết dù có nói cũng không thể thừa nhận.

Ai lại dám đùa với tương lai của mình?

Lúc đó chỉ có ba người họ, chỉ cần họ không thừa nhận, Chu Chiêu Chiêu sẽ không có nhân chứng, cũng không làm gì được họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-570-nghe-nham.html.]

Vì vậy, Trương Hồng Anh không hề lo lắng. Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu sốt ruột, cô giả vờ thở dài: "Cô Chu, chúng tôi thật sự không nói những lời đó."

"Đúng vậy." Cô Tôn vội vàng phụ họa.

"Cô không thể vì muốn có suất đi tu nghiệp mà bịa đặt chuyện vô căn cứ như vậy chứ?" Trương Hồng Anh nói, "Tôi nghe nói chồng cô là quân nhân?"

"Hôn nhân quân nhân được pháp luật bảo vệ." Trương Hồng Anh tiếp tục, "Chúng tôi dù có thiếu hiểu biết đến đâu cũng không dám nói những lời như vậy."

Cô Tôn nghe vậy ngạc nhiên nhìn Trương Hồng Anh, rõ ràng cô không biết chồng Chu Chiêu Chiêu là quân nhân.

Giờ cô vô cùng hối hận. Nếu biết chồng Chu Chiêu Chiêu là quân nhân, cô đã không tham gia vào chuyện phiếm này.

Chu Chiêu Chiêu và viện trưởng không phải ngốc.

Nếu họ thật sự có quan hệ bất chính, chỉ cần tội phá hoại hôn nhân quân nhân cũng đủ để họ vào tù.

Cô Tôn không nghĩ Chu Chiêu Chiêu và viện trưởng lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Đặc biệt là viện trưởng, đang có triển vọng trở thành phó hiệu trưởng, sao có thể để vấy bẩn thanh danh của mình?

Cô Tôn hối hận vì đã nói những lời đó với Trương Hồng Anh.

Nhưng giờ đã muộn, cô và Trương Hồng Anh đã ở trên cùng một con thuyền.

Cô ước gì mình có thể như cô Vương, tìm cách chuồn mất.

Nhưng giờ, cô chỉ có thể cắn răng diễn tiếp cùng Trương Hồng Anh.

Chu Chiêu Chiêu tức giận đến mức đứng im, người run lên.

"Tôi và cô Chu?" Viện trưởng Vu Minh Hy lạnh lùng nhìn mọi người, "Những lời này có thể tùy tiện truyền ra? Xem ra mọi người quá rảnh rỗi rồi."

"Viện trưởng, ngài hiểu nhầm rồi, chúng tôi thật sự không nói những lời đó." Trương Hồng Anh vội vàng giải thích.

Vẻ mặt sắp khóc của cô khiến Chu Chiêu Chiêu suýt vỗ tay khen ngợi.

"Diễn xuất của cô Trương không đi đóng phim thì thật là phí." Chu Chiêu Chiêu châm biếm.

"Tôi cũng muốn nói điều tương tự với cô." Trương Hồng Anh đáp lại, "Nghe nói hồi đại học, có đạo diễn từng muốn mời cô đóng phim."

Chuyện này quả thật có xảy ra, nhưng Chu Chiêu Chiêu đã từ chối.

"Nếu cô Trương Hồng Anh nói không nói, vậy chuyện này coi như bỏ qua." Vị giám đốc nói, "Từ giờ, ai còn dám buôn chuyện trong văn phòng, đừng trách tôi không khách khí."

"Giám đốc, sao có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy?" Chu Chiêu Chiêu sốt ruột nói, "Nếu lần này không xử lý nghiêm, lần sau không biết sẽ lan truyền điều gì?"

"Chiêu Chiêu, cô có bằng chứng không?" Vị giám đốc thở dài nói nhỏ với cô, "Đôi khi, đại khái qua là được."

"Nếu hôm nay không làm rõ tin đồn này, ngày mai nó sẽ lan khắp nơi." Chu Chiêu Chiêu nói, "Hơn nữa, lúc đó cô Vương cũng có mặt, chúng ta chưa hỏi cô ấy."

Nhưng mọi người đều biết, cô Vương là người khôn ngoan, có lẽ đã tìm cách chuồn mất khi thấy tình hình không ổn.

Viện trưởng mặt đen lại, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, ông mới nói: "Mời cô Vương đến đây."

Ông nhìn Chu Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Một lúc sau, cô Vương được mời đến.

Tóc giả đã được đội lại, không thể nhận ra là giả.

Nhưng khi nói chuyện, cô cũng đồng quan điểm với Trương Hồng Anh và cô Tôn: "Không nói gì cả!"

"Có phải cô Chu nghe nhầm không?"

Tóm lại, họ đều không thừa nhận và cho rằng Chu Chiêu Chiêu đã nghe nhầm.

 

Loading...