Vào một mùa hè nọ, Dương Duy Lực lái xe đưa Chu Chiêu Chiêu và hai đứa con núi chơi.
Khi ngang qua một nơi, họ bỗng thấy tiếng sách. Dương Duy Lực dừng xe, cả nhà theo tiếng tìm.
Họ phát hiện một lớp học cũ kỹ, nơi thầy đang dạy mấy đứa trẻ.
Trong lớp học sinh nhiều độ tuổi khác , thậm chí vài đứa còn cõng em nhỏ lưng.
Người đàn ông trung niên là hiệu trưởng, là giáo viên duy nhất của ngôi trường .
Sau giờ học, ông trò chuyện với Chu Chiêu Chiêu, cô cũng là giáo viên từng Tân Cương hỗ trợ giảng dạy, nên vô cùng khâm phục.
Còn Dương Gia Dịch và Dương Gia Duyệt thì sốc điều kiện khó khăn nơi đây.
Những đứa trẻ dùng vở cũ nát đến mức thể tiếp, bút chì chỉ còn ngắn bằng ngón tay út nhưng vẫn cố gắng học.
Về nhà, hai em bàn mỗi năm sẽ gửi dụng cụ học tập và sách vở đến ngôi trường .
...
...
Những đứa trẻ cũng thường xuyên thư cho họ.
Ở làng đó, bưu điện chỉ đến mỗi tháng một , mang đồ Dương Gia Dịch gửi và chuyển thư của bọn trẻ ngoài.
Thư gửi về nhà ở Thiểm Tây, Dương Gia Duyệt mang theo để đưa cho Dương Gia Dịch.
"Em trai hâm mộ nhận quả bóng rổ , giờ đang luyện tập chăm chỉ, hy vọng một ngày nào đó sẽ đánh bại ," Dương Gia Duyệt .
Dương Gia Dịch mỉm , cất thư túi. "Nó? Còn luyện thêm vài năm nữa."
Lúc , lẩu mang lên, cả nhà vui vẻ quây quần bên nồi lẩu nóng hổi.
Dương Gia Dịch ăn chừng mực, còn chăm sóc cho ba phụ nữ trong nhà nên ăn nhiều.
Sau bữa tối, bên phía Cố Hải Huyên cũng ăn xong. Dương Gia Dịch đến hỏi xem họ gọi thêm món , khi họ từ chối, liền thanh toán luôn cả hai bàn.
Lúc trả tiền, tim đau nhói một cái.
Ăn tối xong, Dương Gia Dịch dẫn dạo quanh khu vực gần đó, cũng đến lúc trở về đội.
Theo quy định của đội tuyển quốc gia, buổi tối phép ở ngoài.
Khi Dương Gia Dịch về đến nơi, Cố Hải Huyên và mấy khác trở từ lâu.
"Này," Cố Hải Huyên lạnh lùng gọi , "Tối nay ăn hết bao nhiêu tiền?"
"Sao? Định trả tiền cho ?" Dương Gia Dịch hỏi.
Cố Hải Huyên khẽ nhếch mép, "Thì mời ăn xong đòi tiền?"
Dương Gia Dịch tâm trạng , thèm để ý, tiếp tục trong.
"Ờm..." Cố Hải Huyên gọi .
Dương Gia Dịch đầu , nhưng im lặng. "Có chuyện gì?"
" chỉ ," Cố Hải Huyên ngẩng cao cằm, kiêu ngạo , "Đừng tưởng mời ăn một bữa là sẽ nhường nhịn trong trận đấu tới."
"Ha," Dương Gia Dịch bật , "Xin đừng nhường nhịn."
Sau khi rời , Cố Hải Huyên đó, lòng đầy hối hận.
Rõ ràng, định những lời .
"Hải ca, xem nhặt gì ?" Cố Hải Huyên tắm xong, Lưu Minh Cường trong phòng liền lén lút với , "Thư của Dương Gia Dịch!"
Cố Hải Huyên: "... Cậu thật là kém cỏi, thư của đưa gì?"
" chỉ là chịu nổi cái tính keo kiệt của , trả thôi," Lưu Minh Cường , "Muốn xem ? Biết là thư tình của ai đó gửi cho thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-619-canh-gioi.html.]
Thư tình?
Trong đầu Cố Hải Huyên hiện lên đôi mắt sáng long lanh của Dương Gia Duyệt.
Lưu Minh Cường thấy im lặng, tưởng đồng ý, liền định mở , nhưng Cố Hải Huyên ngăn . "Trả ."
Dù là thư của ai nữa, việc xem trộm thư khác, Cố Hải Huyên thèm .
"Ừ thì thôi," Lưu Minh Cường miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn bất mãn, lén mở thư xem.
Ai ngờ khi xong, c.h.ế.t lặng.
Không thư tình, mà là một bé , nội dung rằng Dương Gia Dịch hàng tháng đều gửi dụng cụ học tập đến trường của chúng.
Lưu Minh Cường thể tin nổi. "Đây chắc chắn là giả!"
Dương Gia Dịch , cố tình rơi thư để thấy?
Tên thật là xảo quyệt!
"Cậu đang gì ?" Khi Cố Hải Huyên vệ sinh về, thấy Lưu Minh Cường cầm tờ giấy, sắc mặt khó hiểu.
"Cậu xem trộm thư của ?" Cố Hải Huyên mặt lạnh như băng.
"... ..." Lưu Minh Cường giải thích thế nào, "Hải ca..."
"Dương Gia Dịch là một tên lừa đảo!" Lưu Minh Cường đang định , thì tiếng Dương Gia Dịch và mấy khác vang lên.
"Cậu chắc là lúc còn sờ thấy bức thư đó chứ?" Từ Phong, bạn cùng phòng của Dương Gia Dịch hỏi.
"Ừ, lúc nhớ còn sờ thấy," Dương Gia Dịch xuống đất, "Đi vệ sinh thì..."
Chưa hết câu, thấy Cố Hải Huyên và Lưu Minh Cường đó.
"Cậu..."
Thứ trong tay Lưu Minh Cường, chẳng là bức thư của ?
" chỉ tưởng nhiều chuyện," Dương Gia Dịch lạnh giọng , "Không ngờ nhân cách cũng tồi tệ thế ."
"..."
Dương Gia Dịch cho kịp giải thích, giật thư từ tay Lưu Minh Cường.
" định xem thư của ..." Lưu Minh Cường cố gắng biện minh, "Chỉ là trêu thôi, ai bảo lúc nào cũng keo kiệt thế."
Mỗi ăn mua đồ linh tinh, chẳng bao giờ tham gia.
Nói nhà nghèo? quần áo hơn họ.
Nói nhà giàu? tiền lương phát đều dành dụm, chẳng lẽ để cưới vợ?
"Sao?" Dương Gia Dịch lạnh họ, " cùng các đồng lõa là sai ?"
" tiêu tiền, các thấy khó chịu?" Anh nhếch mép, "Thảo nào! cũng thôi."
Đằng nào cũng chẳng ưa , nhất là thiết.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thực trong đội một quy tắc bất thành văn, mỗi phát lương đều ăn một bữa thịnh soạn.
Với những gia đình khá giả thì , nhưng cảnh khó khăn, nhưng vì áp lực nên đành .
Sau khi Dương Duy Lực đến, thẳng thừng tuyên bố , chỉ tháng mà cả những tháng cũng .
Rồi mấy cảnh khó khăn hoặc cũng theo .
Quy tắc phá vỡ, Lưu Minh Cường và Cố Hải Huyên cảm thấy Dương Gia Dịch cho họ mặt mũi, nên khi thi đấu thường chút gai góc, dần dần mâu thuẫn tích tụ.
Mãi đến lúc , họ mới Dương Gia Dịch keo kiệt, mà tiền của dùng việc ích hơn.
Nghĩ đến đây, cả hai đều cảm thấy hổ, độn thổ.
"Ai ngờ cảnh giới của cao thế!" Lưu Minh Cường lẩm bẩm, "Nếu tiền lương dùng để giúp trẻ em nghèo, chúng hiểu lầm !"