Dương Gia Hân vốn là một cô gái hiểu chuyện, vì dù gặp những chuyện như thế ở trường, cô cũng hiếm khi kể với nhà.
“Chị Hân Hân, chuyện gì ?” Dương Gia Duyệt hỏi.
Cô và Dương Gia Hân mối quan hệ thiết nhất, nên nhanh chóng nhận sự khác biệt của Dương Gia Hân trở về.
“Không gì .” Dương Gia Hân trả lời.
“Có ở trường chuyện gì ?” Dương Gia Duyệt , “Chị với em , em tuyệt đối sẽ kể với ông bà .”
Dương Gia Hân cũng tìm ai đó để tâm sự, trong lòng cô cảm thấy khó chịu về chuyện .
Những bạn cùng phòng ban đầu đều ủng hộ cô, nhưng giờ bắt đầu đổi thái độ.
Trước đây, họ nghĩ Dương Gia Hân thích thì thôi.
bây giờ, “Lưu Đồng Húc chân thành như , đối xử với chị hết lòng, chị thử qua với ?”
...
...
“Dù thì yêu đương cũng là kết hôn ngay.”
Dương Gia Hân chỉ đơn giản là thích, rõ ràng thích mà còn ép bản qua với đó, chuyện như cô thể .
Lời của cô khiến phòng ký túc xá giờ chia thành hai phe.
Một phe cho rằng cô nên đồng ý với Lưu Đồng Húc, đối xử với cô như , còn chần chừ gì nữa?
Một phe nghĩ đây là vấn đề chần chừ , Dương Gia Hân thích, tại ép bản qua với ?
“Chẳng lẽ chỉ vì với , yêu ?” Dương Gia Hân bức xúc , “ sự bụng đó điều , yêu cầu đối xử với .”
Ngược , hành động của khiến cô cảm thấy phiền phức và khó chịu, thậm chí ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và học tập của cô.
“Chị, suy nghĩ của chị là đúng, chỉ dùng dư luận để ép chị phục tùng.” Dương Gia Duyệt , “Thật buồn , những việc hỏi ý kiến chị ? Có chị đồng ý ?”
“Hơn nữa, em nghi ngờ,” Dương Gia Duyệt tiếp tục, “ chắc chắn phận của chị.”
Hôm đó, cô thấy ánh mắt của nam sinh kỳ lạ, ngờ dám nhắm Dương Gia Hân, còn dùng cách theo đuổi trắng trợn như .
“Em cũng nghĩ ,” Dương Gia Hân , “và chị thích .”
Rõ ràng cô từ chối, nhưng vẫn tiếp tục bám theo, thậm chí còn khiến đều , cảm giác khiến Dương Gia Hân vô cùng khó chịu.
“Chị, nhà , cần chiều theo.” Dương Gia Duyệt , “Loại càng nước càng lấn tới, chị càng nhân nhượng, càng đà.”
“Ừm,” Dương Gia Hân suy nghĩ một lúc gật đầu, “Lần nếu còn như , chị sẽ rõ mặt , nếu vẫn tiếp tục, chị sẽ nhờ giáo viên nhà trường giải quyết.”
“Tốt lắm.” Dương Gia Duyệt nắm tay chị gái, “Nếu giải quyết , hãy nhớ còn ông và bố chúng nữa.”
Người lớn chính là chỗ dựa khi bắt nạt.
“Chị .” Dương Gia Hân xúc động ôm lấy em gái, “Chị sẽ khách khí với họ .”
Hôm đó, ông nội cũng với cô, dù gặp chuyện gì cũng thể tìm ông, “Cháu gái của ông cần chịu thiệt thòi, điểm cháu học hỏi nhiều từ em gái .”
Những đứa trẻ quá hiểu chuyện luôn khiến cảm thấy xót xa.
Sau khi trò chuyện với em gái, Dương Gia Hân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hai chị em thì thầm những chuyện riêng của con gái.
Đến tối, hai còn ngủ chung, khiến Dương Gia Dịch từ đội bóng rổ về vô cùng bất lực, “Hai chuyện gì mà hết thế? Từ lúc về thấy hai chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-639-ban-tay-cho.html.]
Anh ghen tị đấy.
Phiêu Vũ Miên Miên
Một trai trai như đây, hai chị em chẳng thèm .
“Chuyện con gái, cũng hiểu.” Dương Gia Duyệt chê bai, thứ tay , “Cái gì đấy?”
“Không .” Dương Gia Dịch hờn dỗi, “Vốn định mua đồ ăn ngon cho một , nhưng xem họ hứng thú, để ăn một .”
“Em xin .” Dương Gia Duyệt tủm tỉm tiến gần, “Có đồ ăn nhẹ của đội bóng rổ ?”
Dương Gia Dịch hừ lạnh một tiếng, “Để mang những thứ về, nhờ khác giúp đỡ.”
Đồ ăn nhẹ của đội bóng rổ ngon, quan trọng nhất là ăn béo.
Chỉ là thỉnh thoảng mới một , và mỗi còn giới hạn lượng.
Dương Gia Dịch để mang về nhiều hơn cho hai chị em, đặc biệt nhờ các đồng đội để phần của họ.
Tất nhiên, để đổi , cũng hy sinh một thứ.
Ví dụ như giặt tất hôi cho họ một tuần.
Lũ khốn đó, thừa cơ hội để bắt nạt , nhưng đành chịu.
Kết quả là mang về với tấm lòng , hai chị em phớt lờ.
“Chúng em xin ,” Dương Gia Hân , “Xin đừng giận nữa nhé.”
Cô lấy từ trong cặp một cuốn sổ đưa cho , “Lần quên đưa cho em.”
“Cái gì đấy?” Dương Gia Dịch ban đầu để ý, nhưng khi nhận món đồ, lập tức nhảy dựng lên, “Chị, em yêu chị nhất! Chị lấy thế nào , còn là dành riêng cho em.”
Trên đó là chữ ký của một tiền bối bóng rổ mà thích, chỉ là đó chơi bóng nữa, mà trở thành giáo viên ở trường của Dương Gia Hân.
“Tình cờ việc tiếp xúc với ,” Dương Gia Hân , “Chị với rằng em trai chị thích .”
Dương Gia Dịch vuốt ve những dòng chữ một cách trân trọng, vô cùng xúc động, nhưng điều khiến xúc động hơn vẫn còn ở phía , “Còn cả ảnh ký tên?”
Và chỉ một tấm!
Trời ơi, hôm nay quá hạnh phúc!
Dương Gia Dịch vốn định vài ngày nữa đội bóng rổ của trận đấu ở trường của Dương Gia Hân, lúc đó thần tượng chắc chắn sẽ đến xem, định xem cơ hội xin chữ ký .
giờ… chỉ chữ ký mà còn cả một tập ảnh ký tên.
Dương Gia Dịch nghĩ, nếu mang thứ về đội bóng, chắc chắn sẽ là nổi bật nhất!
Không, đồ quý giá như nên mang về.
Lũ quá hiểu, chúng sẽ chia hết mất.
“Hai cứ chuyện tiếp ,” Dương Gia Dịch ôm cuốn sổ như báu vật, “Anh về phòng đây.”
Lúc còn ghen tị gì Dương Gia Duyệt và Dương Gia Hân nữa? Anh ngắm nghía thần tượng của thật kỹ.
Chỉ là, Dương Gia Dịch ngờ rằng, chị gái dịu dàng của một tên khốn ở trường bắt nạt!
Cái quái gì thế!
Tên chó đó dám nắm tay chị gái !
“Á!”