Quân Tẩu Mang Thai Năm Bảo Bối, Nhà Thủ Trưởng Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền - Chương 39: Đau Lòng

Cập nhật lúc: 2025-07-22 05:50:37
Lượt xem: 255

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu thiếu gia, tự ý lẻn ngoài một hả? May mà , nếu , chúng mà ăn với đại thiếu gia và đây!” Một trong hai đàn ông ôm chặt lấy bé, sợ hãi trách móc vài câu. Vừa nãy đột nhiên phát hiện tiểu thiếu gia thấy, linh hồn bọn họ thiếu chút nữa bay mất .

Một đàn ông trẻ tuổi khác cũng vội vàng hỏi: “Tiểu thiếu gia, chứ?”

Bị vệ sĩ ôm chặt trong lòng, Cố Trạch Dật khó chịu nhíu mày: “Cháu thở nữa !”

“Ồ ồ ồ, bây giờ , cảm thấy khá hơn ?” Vệ sĩ vội vàng buông , bế bé lên, tim vẫn đập nhanh lắm. Anh Cố Trạch Dật, bất đắc dĩ đau lòng : “ cũng là quá lo lắng cho , và Cố Thất phát hiện thấy đó, cả đều điên lên, khắp nơi tìm kiếm , nhân viên thương mại ở đây, chúng lập tức chạy đến.”

Một vệ sĩ khác tận tình khuyên bảo: “Tiểu thiếu gia , tới ngàn vạn đừng chạy lung tung nữa, nếu chuyện gì, bồi thường cả mạng chúng cũng bồi thường nổi !”

“Cháu chỉ là quá nhớ chị gái của cháu thôi!” Cố Trạch Dật bĩu môi.

Cậu bé cũng nên chạy lung tung, cúi đầu, nước mắt chực trào nơi khóe mi, nhưng kiên cường chịu đựng, dù nước mắt ở hốc mắt càng ngày càng nhiều, từ đầu đến cuối đều òa lên như những đứa trẻ khác.

Rõ ràng là buồn, cố tình bé còn kiên cường đến lạ, cúi đầu một lặng lẽ tủi . Vẻ kiên cường và hiểu chuyện của bé khiến tim Cố Vãn bỗng nhiên như vật gì đ.â.m , từng đợt co thắt đau đớn.

Mặc Bắc Thâm tiếng cũng khỏi ngước mắt bé một cái, đồng tử rũ xuống, đây là đầu tiên thấy một đứa trẻ kiên cường như .

Hai vệ sĩ liếc , trong mắt hiện lên sự đau lòng, nhưng vô cùng bất đắc dĩ. Bởi vì đại tiểu thư mất tích mười chín năm, nhà họ Cố mấy năm nay vẫn luôn tìm khắp thế giới, nhưng mười mấy năm trôi qua, vẫn bất kỳ tin tức nào của đại tiểu thư. Có khi ngay cả đại thiếu gia cũng nhịn nghĩ, liệu đại tiểu thư thật sự

“Đại tiểu thư sẽ trở về.” Vệ sĩ vỗ nhẹ lưng nhỏ của Cố Trạch Dật an ủi.

Sau đó bất ngờ buông một câu: “Tiểu thiếu gia, về với chúng , thấy tin tức, Trạch Đông thiếu gia đường về Thịnh Kinh , còn nữa, vài ngày nữa đại thiếu gia cũng sẽ về.”

________________________________________

“À? Anh cả …”

Giây còn nước mắt lưng tròng, Cố Trạch Dật cả sắp về Thịnh Kinh, đôi mắt to ướt át kinh ngạc tức khắc trợn tròn, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Cậu bé tủi trừng mắt hai : “Cố Thất, Cố Cửu, hai xa, hai thể mách cả chứ!”

Lần bé ch·ết chắc !

Người nhà bé luôn trông chừng kỹ, chỉ vì mười chín năm , chị gái ruột của sinh mất tích, trộm . Từ đó về , bố và cả luôn tìm kiếm tung tích của chị gái. Lần về nước, cả vốn cho phép, là bé nhân lúc nhà chú ý lén lút trốn máy bay riêng, đợi đến khi máy bay cất cánh, mới họ năm là Cố Trạch Đông phát hiện đang trốn trong cabin!

Phiêu Vũ Miên Miên

Lúc đó suýt nữa họ năm nghẹt thở. Vì thế máy bay đến Hương Cảng, họ năm lập tức gọi điện về nhà họ Cố thông báo cho cả.

Tuy nhiên Cố Trạch Dật rằng, may mắn là Cố Trạch Đông gọi điện thoại kịp thời, nếu nhà họ Cố vốn loạn như một nồi cháo sợ rằng cũng sẽ mất mạng.

vì Cố Trạch Dật sống ch·ết chịu về Y Quốc, nhất quyết theo Cố Trạch Đông về đại lục tìm chị gái , nếu lúc , bé căn bản thể xuất hiện ở Thịnh Kinh, tự nhiên cũng thể quen Cố Vãn.

“Là Trạch Đông thiếu gia bảo chúng lập tức thông báo cho đại thiếu gia.”

Người vệ sĩ đó xong, ngược về phía Mặc Bắc Thâm và Cố Vãn, cảm ơn họ: “Tiên sinh, tiểu thư, cảm ơn hai vị! Nếu gặp hai vị, tiểu thiếu gia của chúng còn sẽ chạy nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-tau-mang-thai-nam-bao-boi-nha-thu-truong-pha-vo-muoi-doi-don-truyen/chuong-39-dau-long.html.]

“Chuyện nhỏ đáng gì.” Cố Vãn xua xua tay.

Sau đó, nàng nhịn thêm: “ các trông chừng nó thật kỹ, ai cũng dễ chuyện như hai vợ chồng chúng . Trong nước nhiều bọn buôn , đặc biệt nó còn lớn lên trắng trẻo mũm mĩm, giống như một phúc oa oa! là loại bọn buôn thích nhất.”

“Vâng , chúng nhất định sẽ theo sát bé.”

Cố Cửu lập tức gật đầu đồng ý, ngữ khí mang theo sự bất đắc dĩ và sợ hãi: “Tiểu thiếu gia là đầu tiên về nước, nó căn bản hiểu rõ tình hình trong nước, cho rằng một ngoài sẽ an , vì thế lấy cớ vệ sinh để lén tránh chúng và chuồn khỏi nhà ăn.”

“Trách của đợi lâu như ở cửa cũng thấy ai tìm trẻ con, hóa nó là tự lén lút chạy ngoài .”

Sau khi đối phương giải thích, Cố Vãn cuối cùng cũng hiểu lá gan của đứa bé lớn đến mức nào. Dám bỏ qua vệ sĩ tự lén lút chuồn ngoài dạo, may mà nàng và Mặc Bắc Thâm gặp gỡ, nếu vận may vặn bọn buôn để mắt tới, thì bây giờ nó…

Cố Thất và Cố Cửu trịnh trọng cúi một nữa cảm ơn Cố Vãn và Mặc Bắc Thâm.

Cố Trạch Dật bĩu môi, bất mãn giải thích: “Cháu mới chạy lung tung, cháu là thấy bóng dáng chị gái xinh thật quen, cố ý chạy đến tìm chị gái!”

Nghe , Cố Vãn thoáng chốc dở dở , xoa đầu nhỏ của bé: “Vậy cháu nghĩ đến, vạn nhất bề ngoài chị giống , nhưng thực tế là một đại ác nhân thì ?”

“Chị gái mới ! Chị gái là nhất đời !”

Cố Trạch Dật lập tức vô cùng chắc chắn phản bác nàng, ngữ khí tràn đầy sự tin tưởng đối với Cố Vãn, ngay cả trong ánh mắt bé cũng tràn đầy tự tin và kiên định.

“Vâng , cháu giỏi nhất, á, là chuẩn ngay!”

Cố Vãn bé chọc , khen bé, đó : “Thôi , nếu nhà cháu tìm đến, cháu ngoan ngoãn về với họ , chị và trai lớn còn việc bận, với cháu .”

Nghe cuộc đối thoại của bé với hai , ngữ khí quen thuộc, biểu cảm tự nhiên. Xác nhận nghi ngờ gì, là quen. Như , nàng cũng thể yên tâm giao cho đối phương, chuồn thôi!

“Chị ơi, em còn thể đến tìm chị chơi ?” Thấy Cố Vãn sắp , Cố Trạch Dật trong lòng hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay Cố Vãn hỏi.

Cậu bé để chị gái xinh . Bởi vì chị gái cho bé cảm giác quen, quen, dường như nàng chính là chị gái ruột của bé, khiến nỡ buông nàng .

“Có thể, nếu cháu tìm vợ chơi, thể trực tiếp đến Đại Viện Khu Đông, nhà họ Mặc mà tìm nàng!”

Lúc Mặc Bắc Thâm mở miệng , khẽ gật đầu với hai đàn ông , đó liền kéo Cố Vãn rời khỏi phòng nghỉ.

Cố Thất đàn ông đến cửa, vội vàng gọi: “Mặc , và phu nhân cứ bận việc , đợi Trạch Đông thiếu gia của chúng về Thịnh Kinh, sẽ lập tức đưa tiểu thiếu gia đến tận cửa cảm ơn!”

“Không cần.”

Mặc Bắc Thâm nhẹ nhàng đáp một câu, cùng Cố Vãn xa.

“Chị ơi…”

Nhìn bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt, Cố Trạch Dật cuối cùng vẫn nhịn mà bật , nước mắt như diều đứt dây, liên tục tuôn rơi.

Loading...