Quân Tẩu Mang Thai Năm Bảo Bối, Nhà Thủ Trưởng Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền - Chương 44: Tín Vật Gia Truyền

Cập nhật lúc: 2025-07-22 05:50:50
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ơ?”

Cố Trạch Dật khỏi “ơ” một tiếng, đầu về phía cô chị gái lớn , chớp chớp mắt, nắm tay Cố Vãn, tủm tỉm : “Chị gái lớn, lâu như , chị vẫn còn nhớ ngọc bội của em ?”

Nói , bé theo thói quen sờ lên cổ. Ai ngờ sờ thấy gì. Cố Trạch Dật sững sờ một chút, bỗng nhiên nhớ mấy ngày ăn linh tinh dị ứng, dẫn đến khắp nổi mẩn đỏ, đỏ ngứa, bé ngại đeo hồ lô ngọc vướng víu nên thuận tay tháo xuống đặt tủ đầu giường.

Ngượng ngùng gãi gãi gáy, đó xin Vương Thanh Thanh: “Hồ lô ngọc em để ở nhà quên đeo , chị gái lớn, chị xem hồ lô ngọc của em ? Em bảo Cố Thất về nhà lấy cho.”

Vương Thanh Thanh , vội vàng xua tay: “Không cần cần, cô chỉ là xác nhận một chút thôi, cháu thực sự , thì cô nghĩ cô đáp án .”

Dứt lời, nàng lập tức về phía Cố Vãn. Những khác đến đó, cũng mơ hồ hiểu điều gì, sôi nổi về phía Cố Vãn.

Mặc Bắc Thâm , đôi mắt đen láy như mực ánh lên vẻ hiểu rõ, trách chị dâu hai đầu tiên thấy A Vãn cảm thấy hồ lô ngọc của A Vãn quen thuộc, từng gặp cái tương tự ở nơi khác, thì là Cố Trạch Dật cũng một chiếc hồ lô ngọc y hệt.

Giờ phút , Cố Vãn cũng kinh ngạc vô cùng, vẻ kinh ngạc hiện rõ khuôn mặt tinh xảo mỹ của nàng. Nàng tưởng tượng cảnh tìm nhà, cũng rõ sự thật năm đó, nhưng ngờ cảnh đến nhanh như ! Nhanh đến mức nàng một chút chuẩn nào.

“Các chú… các cô… chị gái xinh ạ?”

Cố Trạch Dật vẻ mặt ngơ ngác chớp chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ, chị gái lớn đang về chiếc hồ lô ngọc gia truyền của ? Sao đầu cô chị gái xinh chứ.

Cố Trạch Đông lăn lộn thương trường nhiều năm như , thấy cảnh , lập tức phát giác sự bất thường. Anh nheo mắt, ánh mắt một nữa dừng Cố Vãn, nghiêm túc cẩn thận quan sát tướng mạo của nàng.

Càng , càng cảm thấy quen thuộc.

Trong chốc lát, đôi mắt đột nhiên trợn lớn, cơ thể như điện giật đột ngột lên, ngay cả sự trọng và phong thái mà một con trai nhà họ Cố nên ngày thường đều quên hết trong khoảnh khắc .

________________________________________

Anh chớp mắt chằm chằm Cố Vãn, môi khẽ run rẩy, chuyện, nhưng căn bản thể thốt lời nào.

“Cô…”

Cố Trạch Đông vẫn thể tin , và cũng sợ nhầm. Dù , nhà họ Cố tìm kiếm đứa bé năm đó suốt mười chín năm, giờ đột nhiên thấy , luôn cảm thấy chân thật, dường như đang ở trong một giấc mơ , huyền ảo vô cùng.

Mãi lâu

Cố Trạch Đông nhắm mắt , bình phục cảm xúc đang kích động tột độ, mở mắt , giọng trầm thấp khàn khàn cất lên: “Mặc thiếu phu nhân, thể mạo hỏi một câu, cô tên là gì?”

Là nàng ? Đứa bé mà tam thúc và tam thẩm mất mười chín năm , thật sự sẽ là cô gái mắt ?

“Anh năm, ?” Cố Trạch Dật ngơ ngác họ, nhíu chặt mày, cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ. Rõ ràng còn bình thường, đột nhiên, khí trong phòng khách đổi .

Mặc Bắc Thâm liếc Cố Trạch Đông, môi mỏng khẽ mở: “Vợ họ Cố, tên một chữ Vãn!”

Anh ôm lấy vai Cố Vãn, cho nàng cảm giác an lớn nhất, cho nàng, đừng sợ, bất luận khi nào, đều sẽ bên cạnh nàng bảo vệ nàng!

“A? Chị gái xinh cũng tên là Cố Vãn ? Thế mà trùng tên với chị gái ruột của em! Chị gái của em cũng tên là Cố Vãn, chỉ là chị gái của em…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-tau-mang-thai-nam-bao-boi-nha-thu-truong-pha-vo-muoi-doi-don-truyen/chuong-44-tin-vat-gia-truyen.html.]

Bỗng nhiên, Cố Trạch Dật há hốc miệng nhỏ, hai mắt cũng trong nháy mắt trợn to và tròn xoe, vẻ mặt khó tin kinh ngạc mừng rỡ Cố Vãn.

“Chị là… chị gái?”

Nghĩ nghĩ, bé nhanh chóng lặp một : “Chị gái ruột của em?!”

Lần , ngữ khí của Cố Trạch Dật rõ ràng mang theo sự khẳng định.

Cố Vãn mím môi lắc đầu: “Em …”

Nàng thật sự , dù cũng kiểm chứng. Trước mắt chỉ là một chiếc hồ lô ngọc tương đồng mà thôi, thể vội vàng kết luận như . Vạn nhất đến cuối cùng phát hiện thì ? Chẳng sẽ cả hai bên đều thất vọng .

Tuy nàng cũng hy vọng đứa bé là em trai , nhưng lo lắng hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Cho nên, nàng chỉ thể cưỡng chế bản bình tĩnh , chờ đợi sự xác nhận tiếp theo.

Cố Trạch Dật vẻ mặt kiên định : “Nhất định đúng ! Trách ngày đó ở cửa trung tâm thương mại thấy chị, em liền cảm thấy chị quen, đến gần chị, rời xa chị.”

“Thì chị là chị gái ruột của em!”

Cũng là con gái/em gái mà bố và trai tìm kiếm suốt mười chín năm qua.

“Cái đó…”

Cố Vãn định chuyện vẫn xác định, vẫn là nên quá khẳng định thì hơn, đúng lúc thấy giọng mang theo sự mong đợi nồng đậm của Cố Trạch Đông truyền đến.

“Mặc thiếu phu nhân, một chiếc hồ lô ngọc ?”

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi Cố Trạch Đông những lời , ánh mắt vẫn luôn dừng Cố Vãn mà hề rời .

“Có ạ!”

Cố Vãn gật đầu, móc chiếc hồ lô ngọc cổ tháo xuống, vươn tay đưa cho Cố Trạch Đông. Mấy ngày nay nàng mặc đều là những bộ quần áo kín đáo, nên ngoài thấy chiếc hồ lô ngọc cổ nàng, một chút cũng kỳ lạ.

Còn nguyên nhân…

Tự nhiên là do kiệt tác của đàn ông nào đó! Những vết dâu tây đỏ đậm , dùng kem nền cũng che , hại nàng giữa trời nóng chỉ thể mặc áo khoác ngoài.

Cố Trạch Dật gần như ngay khoảnh khắc họ bé nhận lấy chiếc hồ lô ngọc, liền kích động nhảy dựng lên: “Là nó! Sẽ sai, chiếc hồ lô ngọc , chính là tín vật gia truyền đặc trưng của nhà họ Cố chúng !”

Người ngoài thể giả . Bởi vì tín vật gia truyền của nhà họ Cố vô cùng đặc biệt, đó khắc ký hiệu độc quyền của nhà họ Cố, hơn nữa, cần lấy m.á.u để kiểm chứng, nếu là huyết mạch dòng chính của nhà họ Cố, một giọt m.á.u nhỏ lên, chiếc hồ lô ngọc lập tức sẽ sự đổi. Ngược , nếu giả mạo nhà họ Cố cầm chiếc hồ lô ngọc đến nhà họ Cố để nhận , một giọt m.á.u sẽ ngay lập tức vạch trần thật giả.

Nhịp tim của Cố Trạch Đông cũng đập nhanh vô cùng, ngay khoảnh khắc thấy chiếc hồ lô ngọc , liền thể bình tĩnh nữa. Anh Cố Vãn, ánh mắt đầy kích động hỏi: “Mặc thiếu phu nhân, chiếc hồ lô ngọc đeo từ nhỏ ?”

Dứt lời, tay đang nắm chặt chiếc hồ lô ngọc tự giác tăng thêm lực, kích động đến mức gần như thể thở .

Cố Vãn hiểu ý , thật với : “Chiếc hồ lô ngọc đúng là của , nhưng mới bắt đầu đeo từ cách đây lâu.”

Nói đến đây, nàng liếc Cố Trạch Đông, đó liền tiếp tục : “Bởi vì lúc họ bế về thôn, chiếc hồ lô ngọc nuôi cầm …”

Loading...