Thời gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc đó, bộ phòng khách tĩnh lặng đến lạ thường.
Mãi lâu ...
Đỗ Quyên mới hồn từ sự kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt bà tràn ngập vẻ ngạc nhiên và hoang mang.
Còn Hạ Vệ Quốc lúc thì chìm sự kinh hãi và hoảng loạn. Hắn như thứ gì đó dán chặt, ngây tại chỗ. Miệng khẽ nhếch, trong đầu ngừng vang vọng một câu: “Xong ! Tất cả đều xong !”
Cố Hạng Hoa và Tạ Vân Dao thế mà thật sự điều tra đến họ. Càng khiến kinh ngạc hơn là cô nhóc , qua tuổi tác bằng Hạ Lan Lan, miệng sắc bén thật sự. Cô mở miệng, liền trực tiếp hỏi Đỗ Quyên còn trộm cô bé một nữa ?!
Một câu hỏi sắc bén và nhạy cảm như , đ.â.m thẳng lục phủ ngũ tạng của Đỗ Quyên, khiến bà trong nháy mắt đơ .
Đỗ Quyên vội vàng che giấu cảm xúc sâu trong đáy mắt, đó về phía Cố Vãn. Bà cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, sầm mặt, mang theo chút bất mãn : “ hiểu cô đang cái gì.”
Thế nhưng, ánh mắt hoảng loạn của bà vô tình bán bà. Cùng với sự hoảng loạn và bất an thể che giấu trong nội tâm, giờ phút , giống như lửa đốt, từng chút một gặm nhấm sự bình tĩnh và tự tin của bà .
Cố Vãn khỏi khẽ “sách” một tiếng: “Rốt cuộc là thật hiểu, là giả vờ trấn tĩnh, kỳ thật, trong lòng cô sớm đáp án !”
Cô tinh tế đánh giá Đỗ Quyên, thể thừa nhận, phụ nữ cũng vài phần kỹ năng diễn xuất. Rõ ràng cô rõ ràng đến mức đó, nhưng Đỗ Quyên một thoáng ngây ngắn ngủi, liền nhanh bình tĩnh . Ít nhất mà , vẻ ngoài bà vẫn tương đối bình tĩnh.
Còn về nội tâm thì ...
Đỗ Quyên mím môi , con ngươi cụp xuống, đôi mắt của Tạ Vân Dao, cũng trả lời câu hỏi của cô nhóc thối . Lúc càng nhiều, sơ hở lộ cũng càng nhiều. Cho nên, bà nhất định ít, giữ bình tĩnh.
Chỉ cần bà một mực chắc chắn gì, thì dù hai con Tạ Vân Dao toạc mồm, cuối cùng cũng gì bà .
“Vân Dao, nếu cô thành tâm đến tìm ôn chuyện, thì mời các cô rời khỏi nhà !” Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp đuổi .
Bà ngước mắt Tạ Vân Dao, sự ghen ghét chợt lóe lên trong mắt. Không ngờ mười chín năm gặp, Tạ Vân Dao vẫn trẻ như , một khuôn mặt chăm sóc còn hơn cả bà .
Thoáng là thể thấy, Tạ Vân Dao sống , hạnh phúc. Điều khiến sự ghen ghét sâu trong nội tâm bà bắt đầu hung hăng trào .
Hận thể xé nát khuôn mặt tinh xảo đó, khiến Tạ Vân Dao đời đều dám ngẩng đầu, xem bà còn mặt mũi nào mà gặp nữa!
Tạ Vân Dao thấy Đỗ Quyên thế mà chột bắt đầu đuổi , liền chậm rãi mở miệng: “Không vội, bởi vì gia đình chúng hôm nay đến đây, chính là để tặng lễ cho hai vợ chồng cô.”
Trong lúc chuyện, cô nhưng mà gắt gao liếc Đỗ Quyên. Thật đào trái tim phụ nữ xem rốt cuộc nó đen tối đến mức nào, còn đen hơn cả rắn độc núi lớn .
Cô hít sâu một , đó : “Nhờ phúc của cô, khiến và con bé xa cách mười chín năm, cuối cùng cũng đoàn tụ!”
Tạ Vân Dao nghiến răng xong, đó ngữ khí trở nên vô cùng sắc bén: “Cho nên, Đỗ Quyên, cô đáng ch**ết!”
Nói xong, giơ tay chính là một cái tát ném mặt Đỗ Quyên!
“Bốp ——”
Phiêu Vũ Miên Miên
Trên má Đỗ Quyên trong nháy mắt in hằn năm dấu ngón tay.
Cái tát bất ngờ, trực tiếp đánh Đỗ Quyên ngây . Mặt bà nghiêng sang một bên, hồi lâu cũng thể hồn.
Một lúc lâu , Đỗ Quyên mới phản ứng thế mà Tạ Vân Dao đánh?
“Cô đánh ?”
Bà ôm mặt về phía Tạ Vân Dao, ánh mắt sắc bén tràn đầy thể tin mà gắt gao chằm chằm Tạ Vân Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-tau-mang-thai-nam-bao-boi-nha-thu-truong-pha-vo-muoi-doi-don-truyen/chuong-71-danh-thi-cu-danh-le-nao-danh-co-con-phai-phan-truong-hop-va-thoi-gian.html.]
Tràn đầy phẫn nộ chất vấn cô : “Tạ Vân Dao, cô dám đánh ? Cô dựa cái gì mà đánh ? Cô cái tư cách gì chứ!”
Nói xong câu cuối cùng, bà thế mà tức giận thôi mà rống lớn về phía Tạ Vân Dao. Giọng vô cùng bén nhọn, còn tràn ngập phẫn nộ và kinh ngạc.
“Đánh thì cứ đánh, lẽ nào đánh cô còn phân trường hợp và thời gian ?!”
Nụ giả tạo mặt Tạ Vân Dao trong khoảnh khắc Đỗ Quyên chất vấn cô , liền biến mất. Thay đó là sự lạnh nhạt và hận ý sâu sắc.
Ánh mắt cô cực kỳ sắc bén Đỗ Quyên, trong khoảnh khắc, hận thù vô tận trào từ trong lòng.
“Đỗ Quyên, cho cô , nếu g.i.ế.c phạm pháp thì ngay từ cái đầu tiên thấy cô, g.i.ế.c cô !”
Vừa dứt lời, liền là liên tiếp mấy cái tát rộng bản ném mặt Đỗ Quyên.
Thoáng chốc, bộ phòng khách cũng chỉ tiếng tát ngừng rơi xuống, cùng với tiếng la hét điên cuồng bén nhọn của Đỗ Quyên.
“Hạ Vệ Quốc! Anh là c**hết ? Nhanh kéo cô chứ.”
Đỗ Quyên khi phản ứng , cả đều điên . Bà cũng ngờ Tạ Vân Dao dám hết đến khác tát bà .
Liên tiếp mấy chục cái tát giáng xuống, bà rõ ràng cảm thấy mặt đánh sưng lên. Vừa đỏ sưng, còn nóng rát đau.
“À , đây liền kéo cô ...”
Thế nhưng Hạ Vệ Quốc xong chữ cuối cùng, Cố Trạch Xuyên chặn đường.
“Anh ?”
Cố Trạch Xuyên ánh mắt lạnh lẽo Hạ Vệ Quốc, ngữ khí cường thế bá đạo: “Trước khi đánh tay, nhất nên thành thật một chút, nếu ...”
Hắn dừng hai giây, mới tiếp: “Thiếu gia đây bây giờ liền phế bỏ !”
Dứt lời, liếc nhanh Hạ Vệ Quốc. Ánh tưởng chừng tùy ý đó, đ.â.m thẳng trái tim Hạ Vệ Quốc, khiến cảm nhận một cảm giác nguy hiểm tột độ. Dường như chỉ cần dám một chữ “”, lập tức sẽ đàn ông trẻ tuổi bẻ gãy cổ, cả khỏi đột nhiên run lên.
Cảm giác lạnh lẽo sâu thẳm trong nháy mắt quét khắp .
“Hạ Vệ Quốc! Hạ Lan Lan...”
“Con con con...”
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Hạ vang lên một nữa, Hạ Lan Lan đang ngây lúc mới cuối cùng chút phản ứng. Cô bé liếc mấy trong phòng khách, đối phương rõ ràng là đến ý , một cô gái như cô, mà đấu chứ?
Hạ Lan Lan tự chủ rụt cổ , xoay đầu về phía Đỗ Quyên, khẽ lẩm bẩm một câu: “Mẹ, con cũng thể sức ạ!”
“Cô... các ...”
Đỗ Quyên quả thực tức đến hộc máu, nhưng bà thể trốn thoát, cũng thể đẩy lùi Tạ Vân Dao. Bởi vì một đôi tay của bà trong khoảnh khắc Tạ Vân Dao đánh bà , cô nhóc thối túm chặt.
Một đôi tay gắt gao giữ chặt phía lưng. Còn gáy của bà cũng Cố Vãn dùng sức kiềm giữ, chính là để Tạ Vân Dao khi đánh bà , càng thêm thuận tay và bớt sức hơn.
Điều khiến hộc m.á.u hơn nữa là, trừ cái tát đầu tiên, Tạ Vân Dao dùng tay đánh, còn đó tất cả đều dùng một vật giống lòng bàn tay để đánh bà .
Đỗ Quyên đánh bao lâu.
Dù mặt bà chắc chắn sưng đến mức thể .