Tô Nam thẳng thắn thừa nhận, nếu là khác thì cô tuyệt đối sẽ vô duyên vô cớ giữ lấy món đồ yêu quý của chịu trả.
Cô chính là hận nhà họ Phó, chính là họ sống yên , chính là cố ý mua chiếc tẩu đó để khiến họ ăn ngon ngủ yên.
Tất cả những điều đó, cô đều thừa nhận, chẳng gì cần che giấu.
“Đại tiểu thư nhà họ Phó, bao giờ là lương thiện, yếu đuối . Người kính một thước, kính một trượng. Trước các đối xử với thế nào, thể giả vờ quên hết , đúng ?” Trông cô giống rộng lượng lắm ?
Phó Oánh Oánh tức giận đến run cả , lời nghẹn cứng nơi cổ họng. Tô Nam thẳng thắn thừa nhận như , càng khiến khác phát điên hơn là chối bỏ!
Phó Oánh Oánh định lớn tiếng thì Phó lão gia lườm một cái. Cô lập tức hít sâu một , đổi giọng mềm mỏng , thút thít, đôi mắt to tỏ vô tội Tô Nam.
“Chị Tô Nam, đây là của em, là do em còn nhỏ dại, hiểu chuyện. Chị rộng lượng bỏ qua cho em nhé. Em xin chị thật lòng đấy, chỉ cần chị chịu tha thứ cho em, em gì cũng . Mong chị thể trả chiếc tẩu cho ông nội. Là tại em mà gây chuyện, em cấm túc , ông nội cũng mắng em . Nếu chị vẫn nguôi giận, chị cứ tát em hai cái cũng .”
Cô ngước mắt , thấy Tô Nam hề cảm động, chỉ cô bằng ánh mắt như như .
Khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy diễn nổi nữa, đờ tại chỗ.
Team Hạt Tiêu
Tô Nam Phó Oánh Oánh như đang xem một vở kịch, trong khoảnh khắc , cô thậm chí còn cảm thấy… mùi xanh thoang thoảng!
Thấy Tô Nam phản ứng, ông Phó khẽ ho một tiếng, cố kìm nén sự u ám trong mắt, miễn cưỡng mở lời:
“Tô Nam, con đúng là chịu nhiều ấm ức ở nhà họ Phó. Lần Oánh Oánh chủ động đến xin con thật lòng. Con điều kiện gì cứ .”
Xin ?
Xin gì mà giống kiểu đạo đức giả đến trói như , thật nực .
Tô Nam liếc cô một cái, nhàn nhạt :
“Xin , nhận. Còn cái tẩu, cũng trả.”
Nói nhiều như thế , cô vẫn nhượng bộ.
Sắc mặt ông Phó đổi hẳn, cơn giận tích tụ bùng lên, kìm quát lên:
“Tô Nam, rốt cuộc cô gì?”
Không nhịn nữa ?
“ chẳng gì cả. Nếu chủ tịch Phó còn chuyện gì khác thì xin phép, còn nhiều việc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-65-mui-vi-cua-tra-xanh.html.]
Nói nhiều cũng mệt .
Ông Phó hừ lạnh, trong mắt ánh lên tia sắc lạnh:
“Cô điều thì đừng trách khách sáo!”
“Ồ?” Tô Nam nhướng mày: “Ông định gì ?”
Ông rút điện thoại :
“Tô Cẩn nâng đỡ một đàn bà ly hôn như cô, thật tò mò chủ tịch Tô của tập đoàn Tô thị ? với ông cũng chút giao tình. Cô nghĩ nếu cho ông phận thật của cô, cô còn tư cách đây ?”
Lời lẽ của ông đầy rẫy sự đe dọa.
Tô Nam dừng vài giây, nụ càng sâu hơn, đưa tay :
“Cứ tự nhiên.”
Cô sợ ?
Cô chỉ phá lên ba tiếng. Chủ tịch Tô của tập đoàn Tô thị là… ba ruột của cô đấy!
Ánh mắt ông Phó lạnh như băng, thấy Tô Nam điều, liền trực tiếp bấm .
Phó Oánh Oánh đắc ý Tô Nam, như thể cô sắp gặp đại họa, chuẩn xem kịch .
Reng…
Chờ vài giây, Tô Dịch Phong bắt máy, giọng nhàn nhã đáp :
“Chủ tịch Phó, nhã hứng gọi cho ?”
Ông Phó hừ lạnh một tiếng:
“Chủ tịch Tô, mấy hôm ông nghỉ ở Châu Âu, tâm trạng vẻ nhỉ…”
“Thì đúng , già đây đó cho thư thả. Nếu gì thì cúp máy nhé, đang câu cá.”
Tô Nam nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: Ba của cô rõ ràng hận nhà họ Phó đến tận xương, mà còn đủ bình tĩnh chuyện thế ?
Ông Phó đổi giọng:
“Chủ tịch Tô , con trai ông dạo thiết với một phụ nữ từng ly hôn, ông ?”
“Vậy ? .”