Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo, khẽ ngước lên, giọng điệu xa cách:
“Chuyện thì mãi mãi thể cho qua . tư cách tha thứ cô , là Tô Nam thèm nhận lời xin của cô!”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kiều Uyển Như, Phó Dạ Xuyên thèm liếc thêm một cái, lạnh lùng lệnh:
“Còn chờ gì nữa? Lái xe!”
“Vâng, Phó tổng.” Tài xế dám chậm trễ, lập tức khởi động xe rời .
Kiều Uyển Như cứng đờ , yên tại chỗ, trơ mắt chiếc xe xa dần. Sự uất ức trong mắt dần thế bằng lửa giận.
Cô mới rời bao lâu, Phó Dạ Xuyên trở nên lạnh lùng với cô đến thế?
Hắn vì Tô Nam mà lên tiếng?
Tô Nam… quả là bản lĩnh nhỏ!
Kiều Uyển Như tức giận rút điện thoại, gọi một cuộc, giọng dịu dàng: “Oánh Oánh ? Chị về !”
Tô Dịch Phong vẫn đang ở nước ngoài, Tô Cẩn cũng công tác, chỉ Tô Kỳ sống c.h.ế.t đòi theo Tô Nam về nhà.
Hai kéo đẩy tới tận cửa, Tô Nam bực bội:
“Chú quản gia cho dọn dẹp nhà sạch sẽ từ hai ngày , cứ theo em về ở?”
Tô Kỳ nhéo tai cô, suýt chút nữa bế lên như hồi bé: “Phản đối vô hiệu. Nhà lâu quá ở, thấy xa lạ. Anh ở nhà em!”
Tô Nam hết cách, đành mở cửa nhập thêm vân tay của hệ thống. Tô Kỳ gật gù hài lòng, ngạo nghễ bước .
Vừa nhà, Tô Kỳ đảo mắt quan sát khắp nơi, thiết kế tinh tế, thấp thoáng khí chất xa hoa nhưng phô trương. Đèn chùm lấp lánh như , phong cách Morandi nhã nhặn phối hợp hảo, đúng là gu của Tô Nam.
“Không tệ. Không hổ danh là tác phẩm của bậc thầy thiết kế nội thất, ngài El. Bảo ba gọi em về bao nhiêu em cũng chịu ở cùng ông .”
Tô Nam rót ly nước, bình thản: “Tất nhiên , em tiền, đương nhiên chọn nhà thiết kế đỉnh nhất.”
Tô Kỳ hừ nhẹ phòng tắm:
“Đừng phiền tắm bồn bọt đấy. MẸ ƠI HỔ!”
Tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên, Tô Nam giật chạy .
Chỉ thấy Tô Tiểu Hổ đang ướt sũng nghịch trong bồn nước, chơi vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy Tô Kỳ, nó còn gầm lên một tiếng, chẳng toát chút sát khí.
Tô Tiểu Hổ thấy Tô Nam ở cửa, hai mắt sáng rực, hớn hở nhảy khỏi bồn, lao về phía cô, giọng mềm mại:
“Mama, con nhớ chết!”
Tô Nam vội lùi : “Dừng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-76-co-ay-khong-can.html.]
Tô Tiểu Hổ khựng , lập tức nhận ướt nhẹp, liền vui vẻ lắc vai, rũ sạch nước lon ton chạy : “Con sạch sẽ thơm tho lắm mà!”
Tô Kỳ như trời trồng, nổi câu nào:
“Sao nó ở sở thú? Em mua luôn sở thú ?”
Nghĩ một lúc, ngập ngừng: “Khoan … con hổ … ?”
Tô Nam bật . Gọi là ba ngốc nhất quả oan. Tô Kỳ nhíu mày, nghĩ vài giây chỉ tay Tiểu Hổ:
“Là giả!”
Tô Tiểu Hổ bực bội quất đuôi:
“Người là hổ thật mà!”
Tô Nam xổm xuống xoa đầu nó, nó khô ráo , chắc là nhờ hệ thống thông minh tự sấy khô.
Cô bế nó lên, Tô Kỳ đầy đắc ý:
“Đây là Tiểu Hổ, thú cưng của em. Hổ nhỏ độc nhất vô nhị thế giới. Đừng chọc nó, nó cắn đấy.”
Nói xong, cô bỏ . Tiểu Hổ vai cô, đầu động tác cắn Tô Kỳ, tưởng là hung dữ nhưng quá đáng yêu khiến đốn tim.
“Em gái đúng là giỏi thật. Người nuôi mèo, nuôi chó, nuôi khỉ, em còn nuôi cả hổ.”
Mà còn là con hổ siêu dễ thương!
Tô Nam đặt nó lên ghế sofa. Nó lười biếng bò đến chỗ khăn quàng cổ, lên đó, cô chằm chằm:
“Người trai thật, tiếc là… IQ thấp quá!”
Tô Nam cố nhịn , đến cả hổ con cũng chê IQ của ba, đúng là bó tay!
“Con thích cái khăn ?” Cô nhớ hôm qua nó cũng ở đây. “Mẹ mua thêm vài cái để con chỗ nơi nhé.”
Nghĩ là , cô liền lấy điện thoại gọi ngay cho cửa hàng:
Team Hạt Tiêu
“Hermes dạo mẫu khăn mới nào ?”
Nhân viên cửa hàng nhận cuộc gọi liền bất ngờ, lâu thấy .
“Có ạ! Hiện tại mười mẫu mới giới hạn, mười ba mẫu sưu tầm cổ điển, đều đắt và cực hot. Xin hỏi cô dùng trong dịp gì ạ?”
Tô Nam suy nghĩ một chút, phẩy tay quyết đoán:
“Lấy hết. Gửi thẳng đến nhà , thú cưng nhà thích ngủ khăn đó.”