Khi luồng năng lượng kỳ dị chợt tan biến, cảm giác áp bức cũng tức thì biến mất, Yến Thanh mới thể trấn định tâm thần trở : "Vãn bối chút việc cần giải quyết."
Đôi lão phu thê bên cạnh vội vàng giải thích: "Yến cảnh quan, là chúng lão nhờ Yến cô nương đây đồng hành. Chúng lão chỉ gặp Tĩnh Tĩnh, từ biệt con bé cuối cùng."
"Chúng lão chỉ ở một chốc thôi, gặp xong Tĩnh Tĩnh sẽ rời ngay, chẳng dám nhiễu loạn chư vị."
Chẳng ai nỡ lòng cự tuyệt thỉnh cầu của một đôi lão phu thê cô thế cô như .
Yến Tu Văn Yến Thanh, ánh mắt lạnh nhạt dò xét nàng: "Yến cô nương thật sự thể khiến họ diện kiến Chu Tĩnh chăng?"
Thanh âm Yến Thanh vẫn lãnh đạm như cũ, song giữa đôi mày liễu của nàng ánh lên vẻ tự tin khó tả: "Đương nhiên là thể."
Dứt lời, nàng rút từ trong y phục một lá bùa giấy, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, nhanh chóng tung lá bùa lên trung.
Chỉ trong khoảnh khắc, gió lạnh tứ phía ùa về, lá bùa giữa trung tức thì tự bốc cháy, chớp mắt hóa thành tro bụi.
Ngay khi tro bụi từ trung rơi xuống, một luồng khí lạnh lẽo chợt ùa đến, một bóng liền hiện cách họ vài bước chân ở phía .
Chu Tĩnh cách đó xa, dõi đôi lão nhân tuổi cao sức yếu. Sắc mặt nàng trắng bệch, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn như thuở xưa. Nàng gần song sợ âm khí sẽ ảnh hưởng đến họ, mãi một lúc lâu mới nghẹn ngào cất tiếng gọi: "Ông ơi... Bà ơi!"
Nhìn đứa cháu gái biệt tích nhiều năm, giờ đây mới hung tin, hai lão nhân lập tức bật nức nở.
Ngay khoảnh khắc Chu Tĩnh hiện , đồng tử Yến Tu Văn chợt co rụt. Y dõi theo cảnh tượng mắt, tâm tư trào dâng kinh ngạc khôn tả, ngờ việc chân thật đến thế...
Yến Thanh khẽ đầu, sang Yến Tu Văn đang chăm chú dõi theo Chu Tĩnh bên cạnh: "Ta xin lui . Để đôi bên khoảnh khắc tư biệt riêng tư."
Yến Thanh đặt ngọn đèn xuống đất, dẫn Yến Tu Văn xa hơn một chút, hiến tặng ba ông cháu một gian riêng tư, tịch mịch.
Ánh mắt Yến Tu Văn cứ dán chặt Yến Thanh, mở lời thôi, tự cảm thấy khó nên cứ dõi nàng chằm chằm, mong nàng nhận mà chủ động dò hỏi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mat-tri-nho-yeu-vuong-om-hai-oa-nhi-tim-ta-nhan-than/chuong-18.html.]
Yến Thanh vốn tinh ý, thừa y điều hỏi nhưng e ngại, dường như đang đợi nàng tự phát hiện hỏi ngược y.
Nàng khẽ nhếch môi nhưng tiếng nào, quyết chiều theo ý y. Ai dung túng cho sự tùy hứng của y ?
Một lúc , thấy Yến Thanh vẫn thản nhiên như chuyện gì, cuối cùng Yến Tu Văn cũng thể nén nổi, bèn cất lời hỏi: "Vì nàng am tường những sự việc ?"
Tuổi còn trẻ mà cứ như một vị đạo sĩ lão luyện thâm niên. Cùng độ tuổi , Yến Thù khác nàng.
Cảm nhận sự tò mò của Yến Tu Văn, Yến Thanh khẽ nhướng mày, ung dung đáp: "Ắt hẳn là thiên bẩm."
Yến Tu Văn: "Có phàm là linh hồn nào chỉ cần luân hồi, nàng đều thể trông thấy chăng?"
Yến Thanh: "Đại khái là ."
Có vài linh hồn hiện nhưng chỉ cần ngọn đèn là thể khiến họ hiển linh. Để cõi âm và cõi dương cách biệt gặp . Yến Tu Văn: "Chỉ cần trả thù lao xứng đáng, nàng liền tay tương trợ ư?"
Yến Thanh: " ." Chỉ cần là hữu duyên, trả thù lao cho , tự nhiên sẽ tay tương trợ. Dù sự việc nan giải đến , cũng sẽ tìm cách vẹn .
Thấy Yến Thanh vẻ dễ bề cận, chắc hẳn còn để tâm chuyện ban ngày y cố tình giam giữ trong phòng vấn án suốt buổi sớm mai, Yến Tu Văn trầm ngâm một lát lên tiếng: "Ta nhờ nàng tay tìm giúp một ."
Thấy Yến Tu Văn cuối cùng cũng mục đích, Yến Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt khi ngước lên y cũng ánh lên nét đầy thâm ý.
Thấy , Yến Tu Văn tưởng chừng việc vẹn , đang định mở lời tạ ơn...
Yến Thanh: "Không giúp."
Yến Tu Văn: "Ta sẽ trả thù lao cho nàng."
Yến Thanh: "Không nhận."