Nghe tiếng động, Yến Thanh về phía nhóm tiến . Thấy là cố nhân, nàng khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Nha môn thiếu đến thế , mà hết vụ án đến vụ án khác đều đụng hai vị ?
Trương công sai tiến tới, lượt hỏi từng về chuyện xảy hôm nay và mối liên hệ của họ với nạn nhân.
Khi hỏi đến lượt Yến Thù, nàng cũng tỉnh giấc. Rúc vai Yến Thanh vài cái nữa mới mở mắt , đập mắt nàng chính là khuôn mặt nghiêm nghị của Yến Tu Văn đang đối diện.
Yến Thù khẽ chọc chọc Yến Thanh, giọng còn ngái ngủ: "Tỷ ơi... hình như thấy..."
Chưa dứt lời, Yến Tu Văn sang. Bắt gặp ánh mắt đó, ba phần buồn ngủ còn sót Yến Thù tan biến sạch, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
Đến lượt trích khẩu cung của hai tỷ , Yến Thù ôm c.h.ặ.t t.a.y Yến Thanh, cùng tỷ xê dịch gần mặt Yến Tu Văn.
Yến Tu Văn ngước mắt Yến Thù, giọng lạnh nhạt: "Từng một thẩm vấn."
Yến Thù càng ôm chặt Yến Thanh rời, giọng kiên quyết: "Không , mệnh tuyệt xong, sợ lắm, dám ở một ."
Thân hình tuy nhỏ bé, song cốt cách lộ rõ vẻ ương bướng.
Trương công sai kìm lòng đặng, khẽ bật , nhưng đành cố nén . Nghe giọng trong trẻo của nàng, nào chút sợ hãi nào trong đó.
lúc , vị đồng liêu cầm áo khoác : "Đại nhân, áo khoác của ngài đây."
Yến Tu Văn nhận lấy áo khoác, tiện tay ném nhẹ về phía Yến Thanh: "Che ."
Hành động thu hút ánh mắt của tất thảy chư vị trong phòng, đặc biệt là Đỗ Hằng Thanh, ngơ ngác chằm chằm hai họ.
Trong đầu muôn vàn nghi hoặc. Quan sai ngày nay cũng phong lưu đến nhường ư?
Yến Thanh , khẽ chớp mi, rõ ý tứ của . Yến Tu Văn cất lời: "Hãy che đôi chân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mat-tri-nho-yeu-vuong-om-hai-oa-nhi-tim-ta-nhan-than/chuong-71.html.]
Yến Thanh bấy giờ mới cúi đầu xuống đôi chân , chẳng thấy điều gì .
Yến Thù cũng cúi đầu theo. Vừa thoáng , nàng chợt giật , chiếc xiêm y của tỷ tỷ xẻ cao đến thế, để lộ cả vạt đùi nõn nà. Nãy giờ nàng chỉ mải để mắt đến mấy gã nam nhân , nào ngờ chẳng hề để tâm đến việc .
Chưa đợi Yến Thanh kịp phản ứng, Yến Thù giật lấy chiếc áo khoác, đắp lên chân tỷ , che kín mít, cũng che khuất luôn tầm mắt của Đỗ Hằng Thanh. Sau khi khẩu cung tất, nha môn mới cho phép rời , song vẫn yêu cầu luôn sẵn sàng phối hợp tra xét khi cần thiết.
Ra khỏi phòng, mấy về phía phòng y phục. Đỗ Hằng Thanh theo hai tỷ , cất lời: "Yến Thanh, lát nữa dùng bữa nhé, coi như để tạ với nàng."
Yến Thanh hỏi: "Tạ chuyện gì?"
Đỗ Hằng Thanh sững sờ trong chốc lát, mãi mới tìm cớ: "Chính rủ nàng đến nơi đây nên mới khiến nàng gặp chuyện bất trắc hôm nay, đây vốn nên tạ với nàng mới ."
Yến Thanh mỉm : "Không cần . Hôm nay quả thật tiện, ắt sẽ dịp cùng dùng bữa."
Ánh mắt nàng lướt qua Đỗ Hằng Thanh, hướng về phía xa xăm, với : "Thấy ngươi vẻ thiếu ngủ, hãy về nhà nghỉ ngơi bù đắp . Dù thì đêm nay, e rằng ngươi khó lòng an giấc trọn vẹn."
Đỗ Hằng Thanh câu , trong lòng còn đang hân hoan. Lời há chẳng mang ý Yến Thanh sẵn lòng cùng dùng bữa !
câu khiến sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Tại an giấc ?"
Yến Thanh chỉ mà đáp. "Nếu gặp chuyện gì mà bản ngươi thể giải quyết, thể tìm tính nốt quẻ còn dang dở. Khách quen đầu ắt sẽ giá ưu đãi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Rồi nàng bước phòng y phục.
Yến Thù phía đoán ý tứ. Lý Hạ há chẳng là bằng hữu của Đỗ Hằng Thanh ? Người ban ngày còn kề cận, bỗng nhiên đoản mệnh. Đêm đến há chẳng sẽ tìm đến để giãi bày nỗi oan khuất ? Đêm nay còn thể an giấc ư?
Nàng đột nhiên nhớ , hôm tỷ tỷ nhắc đến chuyện kiếm tiên. Chẳng lẽ lúc tỷ tiên đoán sẽ sự tình ngày hôm nay ư?
Chư vị y phục xong xuôi, liền cáo biệt ai nấy trở về. Đỗ Hằng Thanh vẫn chuyện thêm với Yến Thanh nhưng hai viên quan sai lấy khẩu cung ban nãy đang từ xa tới khiến bất giác căng thẳng, đành nuốt những lời định trong bụng.