Ta Không Phải Hí Thần - Chương 43: Vở Kịch Thứ Nhất

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:23:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Linh lướt mắt qua vài dòng đầu tiên. Khi trang giấy bắt đầu xoay chuyển, từng hình ảnh quen thuộc hiện mắt — như thể chuyện trải qua trong suốt những ngày qua, từng câu từng lời, từng khoảnh khắc sinh tử… đều ai đó âm thầm ghi chép, biên thành một vở kịch.

【“Là ngươi .” Đằng chiếc bàn gỗ, một đàn ông mặc áo choàng trắng khẽ nghiêng . “Lại đến xin thuốc cho em trai ngươi? chuyển tới khu Hai bệnh viện cơ mà.”】

【...】

【“A Linh, ngươi chết, nên xuất hiện ở nơi nữa.” Trần Đàn siết chặt cây búa, hai mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn. “Dù thứ đang chiếm lấy xác ngươi là gì... cũng sẽ để ngươi giải thoát.” Sấm rền vang lên giữa bầu trời mù mịt.】

【...】

【“Đừng sợ, ca.” Trần Yến nhẹ giọng. “Để giúp ngươi chôn .”】

【...】

【“Các ngươi nhất hãy chuẩn kỹ, chấp pháp Trần Linh... Có thể trả lời câu hỏi của ?”】

【...】

【Thà một con rối giật dây cả đời, Trần Linh thà chọn cái chết.】

【...】

【“Quái vật! Quái vật!!” Một chấp pháp hét to trong kinh hoàng. “Hắn ! Hắn là quái vật!”】

【...】

Dòng cuối cùng trang giấy là một đoạn mô tả lạnh lùng:

【Hắn một giữa biển máu. Chủy thủ nhẹ rơi khỏi tay, cắm xuống mặt đất. Một cơn gió lạnh lướt qua, cả cơ thể như cỏ khô, nghiêng ngã xuống.】

Trần Linh đến đây, lạnh buốt. Da đầu tê dại, lòng bàn tay siết chặt run rẩy. Mặc dù sớm đoán đang “theo dõi”, nhưng đến tận khoảnh khắc , mới thật sự cảm nhận cảm giác kinh dị đó — đang diễn, mà cả thế giới là khán giả.

Điều khiến Trần Linh khó chịu nhất, chính là... chỉ thể phần liên quan đến . Những đoạn diễn đều các vệt mực đen thẫm gạch bỏ, như ai cố tình giấu . Là nhân vật chính, nhưng xem trọn vở diễn về chính bản .

“Dựa trải nghiệm của để thành vở kịch ...” Trần Linh khẽ lẩm bẩm.

Khi dòng chữ cuối cùng kết thúc, cuốn giấy tự động gấp , hóa thành một quyển sách giữa hư vô và nhẹ nhàng rơi tay . Trên bìa, dòng chữ mạ vàng rõ ràng đập mắt:

【Vở kịch thứ nhất】

【Chương mở đầu —— “Vô Tâm”】

【Diễn viên chính: Trần Linh】

【Diễn viên phụ: Trần Yến, Hàn Mông, Sở Mục Vân, Trần Đàn, v.v...】

Ngay lúc đó, tại một góc sân khấu, một kệ sách gỗ đột nhiên xuất hiện. Trần Linh lặng im một lúc bước tới, đặt quyển sách ngăn đầu tiên bên trái. Gáy sách hiện rõ hai chữ “Vô Tâm”, lặng lẽ đó như chứng tích của một bi kịch mở màn.

Hắn đang định xoay để thực hiện rút thưởng chỉ định thứ hai, thì một giọng quen thuộc vang bên tai:

【Thời gian nghỉ giữa trận kết thúc. Mời tiếp tục biểu diễn.】

Tấm màn đen chậm rãi kéo . Ý thức Trần Linh rời khỏi sân khấu, một nữa trôi hư vô...

________________________________________

...

Phiêu Vũ Miên Miên

“Ngươi tỉnh ?”

Khi Trần Linh mở mắt, giọng thản nhiên của Sở Mục Vân vang lên bên tai.

Trong căn phòng ấm áp, Sở Mục Vân cởi chiếc áo khoác lông, chỉ mặc sơ mi cùng áo lót, thảnh thơi bên cửa sổ, tay cầm quyển sách y học lật xem.

kịp gì, một luồng sát ý lạnh lẽo ập đến. Thanh đoản đao sắc lẹm xuất hiện trong tay Trần Linh, kề sát cổ đối phương, ánh kim lạnh như băng phản chiếu ánh đèn trong phòng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-43-vo-kich-thu-nhat.html.]

Không hề hoảng sợ, Sở Mục Vân chỉ nheo mắt, :

“Xem ... thần đạo thật sự ảnh hưởng đến tính cách của ngươi . Sát ý nặng đến thế cơ ?”

“Ngươi rõ A Yến là giả, thế mà vẫn tỏ chuyện gì suốt những ngày qua. Rốt cuộc, mục đích của ngươi là gì?” Trần Linh lạnh giọng, ánh mắt chứa đầy sát khí.

“Ta là bác sĩ.” – Sở Mục Vân điềm nhiên khép sách. “Tới khu Ba đương nhiên là để chữa bệnh cho ngươi. Nếu ác ý, e rằng ngươi c.h.ế.t từ lâu .”

Trần Linh buông d.a.o xuống, ánh mắt càng lạnh hơn:

“Ngươi bao nhiêu?”

“Không giấu gì,” Sở Mục Vân mỉm , đẩy nhẹ gọng kính bạc, “ tất cả.”

“Tất cả là bao nhiêu?”

“Ngươi nghĩ ?” – Hắn chậm rãi nghiêng về phía Trần Linh, ánh mắt sâu như đáy vực. “Ta tò mò... Ngươi dung hợp một tai ách diệt thế, nhưng vẫn giữ lý trí. Làm các ngươi cân bằng điều đó?”

Lời dứt, đồng tử Trần Linh lập tức co rút.

Hắn bỗng nhận – từ đầu gặp mặt, Sở Mục Vân cố ý tiếp cận. Gã luôn âm thầm quan sát , thi thoảng đưa lời nhắc bóng gió về sự khác thường của Trần Yến. Cái vẻ ngoài nhã nhặn và lịch thiệp chỉ là vỏ bọc. Trong lòng, Trần Linh cảnh giác, nhưng ngờ đối phương trực tiếp vạch trần phận dung hợp, thậm chí cả vai trò “ xem”.

“Vậy... ngươi gì?” Trần Linh hỏi thẳng. “Giao cho chấp pháp? Uy h.i.ế.p việc cho ngươi? Hay... bổ đầu nghiên cứu?”

“Ta thực sự hứng thú với phương án cuối.” – Sở Mục Vân nhún vai. “ đáng tiếc, cấp của cho phép. Còn về chuyện giao ngươi cho chấp pháp… càng thể. Nếu đến tổng bộ chấp pháp, bắt đầu tiên sẽ là .”

“Cấp của ngươi?” – Trần Linh nhíu mày. “Ngươi chẳng thần y nổi tiếng của Cực Quang Thành ? Viện trưởng là cấp của ngươi ?”

“Cái danh ‘thần y’ chỉ là giả mạo thôi. Ta mượn nó để trộn đây.”

“Thế phận thật sự của ngươi là gì?”

Sở Mục Vân một lúc, chậm rãi :

“Ngươi từng qua cái tên Hoàng Hôn Xã ?”

Trần Linh lắc đầu.

“Đó là một tổ chức ngầm hoạt động ngoài phạm vi của tám đại giới vực nhân loại. Tất cả thành viên đều ẩn danh, lấy quân bài poker ký hiệu nhận dạng. Chúng trộn khắp nơi để các nhiệm vụ bí mật.”

“Nghe như... phản loạn?”

“Không. Chúng là chính nghĩa.” – Sở Mục Vân nhẹ, ánh mắt chút gợn sóng. “Chỉ là, trong mắt thế gian, chính nghĩa của chúng coi là tà ác tuyệt đối.”

“Xin .” – Trần Linh lạnh nhạt cắt lời. “Ta hứng thú gia nhập bất kỳ thứ tà giáo nào.”

Kiếp , từng thấy đủ kiểu tẩy não đội lốt “niềm tin” — chẳng qua là biến thành công cụ. Dù kiếp mang trong “tai ách”, nhưng bao giờ sa vũng bùn đó.

“Chúng tà giáo. Chỉ là... lý niệm ngược với thời đại .” – Sở Mục Vân kiên nhẫn giải thích. “Hơn nữa, tiền lương của chúng khá cao. Ít nhất gấp mười chấp pháp.”

“Gấp mười?” – Trần Linh nhướng mày, lạnh. “Nghe hấp dẫn đấy. tiếc là... sống vì tiền.”

Nếu là kiếp , lẽ xiêu lòng. hiện tại, thứ duy nhất chính là thoát khỏi sự khống chế của đám “Người xem”. Tất cả những gì khác đều là phù du.

“Chúng còn nhiều tài nguyên.” – Sở Mục Vân tiếp tục. “Nếu ngươi gặp khó khi bước lên thần đạo, thể nhờ sự trợ giúp của các thành viên khác.”

“Các ngươi... bao nhiêu ?”

“Hiện tại, còn sống chừng hơn hai mươi.”

“...”

Trần Linh im lặng. Một lúc , thở một :

“Chúng ... nên bắt đầu về cái gọi là 'chính nghĩa' của các ngươi .”

Loading...