Ta Không Phải Hí Thần - Chương 49: Bước lên Thần Đạo

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:23:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Linh khỏi tiệm tạp hóa nhỏ thì trời cũng sụp tối. Bên đường, Sở Mục Vân vẫy tay chào rời , thẳng hướng Cực Quang Thành. Trần Linh ở ngưỡng cửa, dõi mắt theo bóng lưng khuất dần, đó mới lưng, rảo bước về hướng ngược .

Tuyết ngừng rơi, nhưng cơn lạnh buốt đó càng thấm thía hơn – thứ cái lạnh từ băng tuyết tan, như lưỡi d.a.o cắt qua da thịt. Con đường mặt phủ kín tuyết, vắng lặng một bóng . Hơi thở của Trần Linh hòa màn đêm, mờ mịt như sương khói. Hắn đưa tay trong áo, chạm chiếc USB đang giấu kỹ ngực, ánh mắt dần trở nên kiên định.

“Khởi động …” Hắn hít một thật sâu, bước màn đêm lạnh lẽo chút do dự.

Bây giờ, mục tiêu. Cái bóng ma ám ảnh từ “Người xem” dường như cũng tan phần nào. Bị kéo trò chơi quái dị? Bị can thiệp cuộc sống? Không cả. Trừ phi kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t , bằng ... nhất định về. Dù chết, cũng c.h.ế.t đường về nhà.

hết, cần mạnh hơn. Đồng thời, giấu phận thành viên của Hoàng Hôn Xã thật kín. Mà trở thành Chấp Pháp Quan là lựa chọn tồi. Hoàng Hôn Xã cấm thành viên gia nhập các tổ chức bên ngoài, thậm chí còn khuyến khích – vì càng nhiều lớp vỏ bọc, càng khó phát hiện. Với một chức vụ đặc biệt, còn thể giúp đỡ các đồng đội khác.

“Ta tham gia, quấy phá, đóng vai, bước ... Phương châm đúng là hợp khẩu vị.” Trần Linh khẽ giễu .

Về đến nhà, nhóm ngọn đèn dầu đặt bàn. Ánh sáng cam vàng lặng lẽ chiếu rọi căn phòng trống trải. Gió lạnh luồn qua những khe hở vách gỗ, phát tiếng rít “ô ô, vù vù”. Trần Linh xuống, lấy phong thư mà Sở Mục Vân đưa cho lúc , cúi đầu ánh đèn.

“Xâm nhập Binh Đạo Cổ Tàng... trộm mảnh vỡ Đạo Cơ của Binh Đạo?” Trần Linh cau mày.

Nội dung bức thư ghi tỉ mỉ một phần bản đồ khu vực trong Binh Đạo Cổ Tàng, và một vị trí đánh dấu đỏ – ngoài dự đoán, đó chính là mục tiêu mà Hồng Vương lấy cắp. Giờ hiểu vì Sở Mục Vân : chỉ mới thể chuyện . Bởi vì Trần Linh hiện là Chấp Pháp Giả, đỗ thủ khoa trong kỳ khảo hạch, đủ tư cách tiến nơi đó. Hơn nữa, còn kỹ năng [Vô Tướng] – thứ duy nhất cho phép hành động kín đáo trong môi trường giám sát nghiêm ngặt .

Nếu , thì chẳng ai khác trong Hoàng Hôn Xã thể thành nhiệm vụ .

tại ... Hoàng Hôn Xã cần mảnh vỡ Đạo Cơ của Binh Đạo? Trần Linh lật xem kỹ thêm, nhưng Hồng Vương hề giải thích. Chỉ đến lúc đó sẽ tiếp ứng , phối hợp hành động và đảm bảo đường lui.

Đọc xong, Trần Linh trầm ngâm vài giây. Sau đó, đưa bức thư ngọn lửa đang cháy. Ánh lửa bùng lên, phản chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sâu thẳm của ...

________________________________________

Đêm hôm , Trần Linh ngủ. Lạ lùng , kéo Đại Kịch Viện. Hắn... mơ.

Trong giấc mơ, Trần Linh về thời điểm Đại Tai Biến. Hắn cánh cửa quen thuộc, trong một thang máy cũ. Mẹ đang ôm di ảnh của chính , nức nở đến nghẹn ngào.

“Con c.h.ế.t mà …” Trần Linh lẩm bẩm bước khỏi thang máy, cố vươn tay ôm lấy yêu quý. “Con còn sống… Con đều sống …”

ngay lúc , buồng thang máy rung mạnh rơi thẳng xuống! Cảm giác mất trọng lượng ập đến, như lôi cả linh hồn xuống vực thẳm. Trần Linh chỉ vùng vẫy trong vô vọng, còn căn nhà quen thuộc phía thì mỗi lúc một xa, như tan biến trong mờ mịt…

RẦM!

Hắn rơi mạnh xuống nền đất lạnh lẽo.

Không gian xung quanh là một màu đen sâu hun hút. Xa xa, ánh sáng le lói từ “nhà” biến thành những ngôi nhỏ chấm vòm trời. Trần Linh trong tối, nhỏ bé như một con kiến ném vực sâu, vươn tay cố với tới những ánh sáng xa.

Khi tuyệt vọng chớm tràn , thì chân bỗng xuất hiện một con đường – một con đường thần đạo, đỏ như máu. Nó trải dài từ chân, uốn lượn, vặn vẹo, vươn lên phía bầu trời đầy .

Dọc hai bên đường, vô cặp mắt đỏ rực chăm chú , trong ánh mắt là sự giễu cợt và thách thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-49-buoc-len-than-dao.html.]

Trần Linh đang bậc thang đầu tiên. khi cố bước sang bậc tiếp theo, phát hiện chân thể nào nhấc nổi. Cứ như trói chặt . Hắn cúi – và thấy bậc thang đó một hàng chữ nhỏ, khắc xiêu vẹo:

[Hoàn thành một màn diễn với ít nhất 50 tham gia, và đảm bảo khi kết thúc – ai còn sống.]

Phiêu Vũ Miên Miên

Đọc xong, đầu bậc thang lưng – cũng chữ:

[Mất mà ngươi yêu thương nhất, và trở thành .]

Trên dòng chữ đó một nét gạch ngang mờ nhạt – như thể đánh dấu là “ thành”.

Tim Trần Linh khẽ run. Hắn như hiểu điều gì đó. Ánh mắt chuyển về phía con đường m.á.u vặn vẹo , bỗng thấy lạnh cả sống lưng…

Đây là con đường về nhà – nhưng cũng là con đường quái vật.

Khoảnh khắc đó, thứ trong giấc mơ vụn vỡ như gương nát…

________________________________________

Trần Linh giật tỉnh dậy giữa đêm. Sắc mặt trắng bệch, đẫm mồ hôi lạnh. Không chần chừ, lao đến bàn học, nắm bút, run tay ghi dòng chữ khắc sâu trong trí nhớ:

[Hoàn thành một màn diễn với ít nhất năm mươi tham dự, và đảm bảo khi diễn xuất kết thúc, ai còn sống.]

“Là điều kiện… Hay là cái giá?” – thì thầm.

Hắn chắc chắn đó giấc mơ bình thường. Việc ngủ mà tiến Đại Kịch Viện – bản điều đó là điều kỳ lạ. Có thể… đây là dấu hiệu từ chính Thần Đạo của ? Hoặc… là do A Yến?

“Con đường khác với những thần đạo khác…” Trần Linh nhớ lời Trần Yến từng , lòng chợt trầm xuống.

Người khác tu luyện gánh những điều kiện tàn khốc như thế. Nếu , Sở Mục Vân hẳn cảnh báo . Như , mấy dòng chữ nhỏ chính là đặc trưng của Thần Đạo Vặn Vẹo. Đó chính là “khúc chiết và long đong” mà Trần Yến từng nhắc đến.

Trần Linh chằm chằm dòng chữ . Hắn còn đường lui.

Nếu sống sót. Nếu trở về. Nếu thoát khỏi sự kiểm soát của “Người xem”… thì đây là lựa chọn duy nhất.

Vấn đề là... Làm để dàn dựng một màn diễn ít nhất 50 tham dự – và tất cả chết?

Hắn trầm ngâm hồi lâu, bất chợt thêm lên trang giấy hai từ: [Binh Đạo Cổ Tàng?]

Hắn thêm một dấu hỏi chấm.

Mực loang mặt giấy, chấm đen như m.á.u chảy. Trần Linh vẫn đó, như hóa đá.

Bên ngoài cửa sổ, cực quang lóe lên chói lọi giữa đêm đen. hề – ngay trong tâm trí, bên trong Đại Kịch Viện, từng bóng kín khán đài, lặng lẽ dõi theo.

Bọn họ đang ...

Loading...