Tại một con phố nhỏ ở khu Hàn Sương, trong gian phòng phía một tiệm tạp hóa, hơn mười ông chủ tiệm đang tụ họp. Ai nấy mặt mày ủ rũ, vẻ căng thẳng như thể trời sắp sập đến nơi.
“Mấy ... Hắn những quả đào ‘giống hệt như ’?”
“Nghe , sai .”
“Ta cũng thế, giọng chút cảm xúc nào.”
“Lúc đưa quả tim đó cho ... m.á.u còn đang rỉ ! Lúc đó sợ đến mức suýt tè quần!!”
“Chuyện đó... Chúng lấy lòng mà đưa cho ?!”
“Chẳng lẽ chúng ... hiến tế thật ?”
Một ông chủ già rụt cổ, mặt trắng bệch: “Trước giờ mấy chấp pháp dù ngang ngược, ít cũng chỉ cần đút lót. Còn cái tên Trần Linh ... Hắn ăn tim để gì?”
Một thấp giọng thì thào: “Người hàng xóm sát vách nhà bảo, tận mắt thấy Trần Linh đường, cầm một quả tim còn tươi, chỉ cắn vài miếng là nuốt sạch...”
“!!!”
Cả phòng c.h.ế.t lặng. Trong đầu ai cũng hiện cảnh Trần Linh toe toét, m.á.u me đầy miệng, xé nát quả tim tươi sống.
Không khí bỗng lạnh rõ rệt.
Lộp cộp.
Không rõ ai nuốt khan một ngụm.
Vài ông chủ yếu bóng vía run cầm cập.
“Hắn... ăn tim thật ? Cái ... chỉ trong mấy chuyện yêu ma quỷ quái thôi chứ?!”
“Nếu ăn, xách cả túi đầy tim ngoài đường?”
“Vậy thì... tim đó từ ?”
“...Này, đừng nữa, càng lúc càng đáng sợ.”
Triệu thúc – một ông lão từ nãy đến giờ vẫn yên ở góc phòng – cuối cùng cũng nhịn nổi lên tiếng: “A Linh là đứa lớn lên. Từ nhỏ ngoan ngoãn, từng điều . Các quá đó!”
“Không thể nào! Nhiều tận mắt thấy, thể nhầm!”
“Vậy nên... báo cho chấp pháp cấp ?”
“Ngươi điên ? Báo lên thì ? Trần Linh là chấp pháp đó! Ngươi cũng m.ó.c t.i.m ăn ngay đường ?!”
Người rùng , lập tức im bặt.
“Vậy giờ tính ? Chẳng lẽ thật sự đưa tim cho ?”
Cả căn phòng chìm im lặng. Không ai dám thêm, mà ánh mắt thì đều đầy hoang mang, bắt đầu nghĩ đến chuyện... dọn nhà.
rời khỏi khu phố thì ? Phố khác đủ chỗ ? Tiền mua nhà mới?
Cuối cùng, ông chủ già nhất chậm rãi lên tiếng:
“Hiến tim là chuyện thể. , lão Tiêu đồ tể mà đúng ? Ông thử vài quả tim heo, nắn theo hình quả đào, xem phát hiện .”
“Tim heo mà giống đào chắc?!”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Cứ thử . Đào thật cũng mà mua, ít nhất còn tỏ chút thành ý.”
“Được. nhớ kỹ, tuyệt đối chọc giận . Ta linh cảm... đáng sợ hơn bất cứ chấp pháp nào đây.”
Mọi cùng gật đầu, đồng thanh: “Rõ .”
________________________________________
Tối đó, Trần Linh đợi mãi đến khuya, mà vẫn thấy ai mang đào đến.
“Chuyện gì trời... Mua mấy quả đào mà mất cả ngày?”
Hắn dậy định đóng cửa, thì ngoài ngõ tiến đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-52-nguoi-chap-phap-la-yeu-ma.html.]
Thấy rõ đó, ánh mắt Trần Linh nheo :
“Hàn Mông trưởng quan? Ngài đến đây?”
Khác với khi, Hàn Mông mặc chấp pháp phục màu đen thêu bốn văn, mà chỉ diện thường phục giản dị. Có lẽ vì thế, Trần Linh còn thấy áp lực đè nặng như – mặt giờ đây là một thanh niên bình thường, vẻ ôn hòa.
“Ta đến đưa văn kiện. Danh ngạch Binh Đạo Cổ Tàng của ngươi duyệt.” – Hàn Mông , tay kẹp một tờ giấy – “Sao? Không mời chút ?”
Trần Linh thoáng chần chừ, nhưng vẫn gật đầu nhường đường.
Nếu là , từ chối . những gì ở tổng bộ, Trần Linh đổi cách về Hàn Mông.
Hàn Mông xuống cạnh bàn, mắt lướt qua bộ chấp pháp phục gấp gọn gàng bên ghế, nhẹ:
“Ngày đầu tiên chấp pháp, thấy ?”
“Quyền lực... hơn cả tưởng tượng của . Ta quen với điều đó.”
“Chuyện bình thường thôi. Có nhiều , nắm quyền mê , sa quyền lợi và danh vọng... ngươi như . Ta lầm.”
“Sao ngài chắc chắn thế?”
Hàn Mông quanh căn phòng trống trải, gì thêm.
“ nhớ lấy, nếu quá mềm yếu sẽ khiến dân nghĩ ngươi dễ bắt nạt. Là chấp pháp, ngươi cần khí thế – cách tạo dựng uy nghiêm, nhưng quá lố...”
Câu còn dứt, bên ngoài tiếng động mạnh.
Một đạp xe ngang qua, cẩn thận trượt bánh, ngã rầm một phát ngay cửa.
Hắn lẩm bẩm chửi thề vài câu, ngẩng đầu lên sững khi thấy Trần Linh trong nhà.
Sắc mặt tái mét, vội quỳ sụp xuống đất.
“Trần Linh trưởng quan! Thật sự xin vì phiền ngài nghỉ ngơi! Ngàn xin !”
Rồi chẳng chẳng rằng, dập đầu phanh phanh phanh ba cái liền, lập tức bật dậy, chộp lấy xe bỏ chạy bán sống bán chết, dám đầu .
Chỉ còn chiếc xe đạp cô độc trơ trọi cửa nhà Trần Linh.
“...?” – Hàn Mông nhướng mày.
“...” – Trần Linh cảnh , lặng .
Hàn Mông , mỉm : “Xem ... uy nghiêm của ngươi cũng tồi .”
Trần Linh nhận , đàn ông bỏ chạy chính là ông chủ cửa tiệm buổi chiều – mà tặng một quả đào. chỉ mới thấy , đối phương sợ như gặp ma?
Không nghĩ thêm nữa, Hàn Mông đưa tờ văn kiện tới.
“Ngày mai, đúng trưa, tập hợp tại tổng bộ khu ba. Sẽ vài chấp pháp khác cùng ngươi đến Binh Đạo Cổ Tàng.”
“Đi nhanh ?”
Võ thí mới kết thúc vài ngày, Trần Linh còn quen mặc chấp pháp phục, mà lên đường?
“Thông thường, Binh Đạo Cổ Tàng sẽ mở ba tháng. năm nay... biến.”
Hàn Mông ngừng một chút : “Hôm qua, khu năm và khu sáu xảy một đợt giao hội hôi giới quy mô lớn, xuất hiện một tai ách cấp năm. Gần như bộ chấp pháp quan ở đó hy sinh...”
“Lại là giao hội hôi giới? Không chuyện đó cực kỳ hiếm gặp trong giới vực loài ?”
“Trước thì đúng. gần đây, Cực Quang Giới Vực bình thường.”
Trần Linh nhớ lời Sở Mục Vân từng , cùng những trận mưa lũ và tuyết rơi bất thường gần đây. Mỗi thiên tượng biến dị, đều dẫn đến giao hội xảy . Trùng hợp quá?
“Liên quan đến thiên tượng?” – Trần Linh dò hỏi.
“Có khả năng.” – Hàn Mông trầm ngâm, ánh mắt nheo – “Ngoài , Hoàng Hôn Xã... cũng xuất hiện.”
Vừa ba chữ đó, Trần Linh thấy tim khẽ đập mạnh. Hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi như vô tình:
“Hoàng Hôn Xã? Là cái gì ?”