Trần Linh và ba còn bước lên toa tàu. Chiếc tàu tổng cộng sáu khoang, trong đó năm khoang chở hàng, chỉ một khoang dành riêng cho hành khách – cũng chính là nơi họ đang .
Vừa trong, Trần Linh thấy bốn mặc pháp phục giống hệt nhóm , ở bên toa.
Không ngoài dự đoán, đó là những chấp pháp thuộc nhóm khác, cùng đến Binh Đạo Cổ Tàng.
“A-3... Đây .” Chung Diệu Quang ký hiệu ghế, liền kéo xuống cạnh cửa sổ.
“Hừ, thế mang chút trái cây ướp lạnh, đường khi còn thú vị hơn.” Hắn lẩm bẩm.
“Nếu ngươi ăn vặt thì .” Một đồng nghiệp khác , móc một gói hạt dưa đưa qua.
“Cảm ơn.”
Trần Linh thì chẳng hề quan tâm đến ăn uống. Ngay từ lúc bước lên tàu, thấy lớp sương mỏng cửa kính hiện một hàng chữ:
【Giá trị mong đợi của xem +7】【Giá trị mong đợi hiện tại: 36%】
Không ...
Mỗi khi thấy chỉ tăng lên, Trần Linh liền căng thẳng. Bởi vì giờ, hễ giá trị mong đợi tăng thì chắc chắn sắp chuyện xảy .
“Ngươi ăn hạt dưa ?” Chung Diệu Quang nhiệt tình chìa gói hạt về phía .
Trần Linh nheo mắt, từ chối như thường lệ, mà nhận lấy – bóp mạnh, nghiền nát bộ gói hạt dưa ngay trong tay. Mảnh vụn bay tán loạn xuống sàn.
“Không độc.” Trần Linh trầm giọng.
“...” Chung Diệu Quang giật nhẹ mí mắt. “Trần Linh… Ngươi ăn thì cứ , cần gì như ?”
Từ lúc mới gặp, Trần Linh luôn tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng buồn giao tiếp với ai. Chung Diệu Quang vốn để tâm, vì mỗi một tính cách, nhưng hành động đúng là khiến khó chịu.
“Đừng ồn. Im lặng một chút.” Trần Linh chau mày, tiếp tục quan sát xung quanh. Chỉ mong đợi tăng ngay khi họ lên tàu, chứng tỏ toa xe điều gì đó .
“Trần Linh, ngươi…” Chung Diệu Quang định phản bác.
“Thôi , đừng tranh cãi.” Giang Cần xen , giọng hòa hoãn. “Chúng là đồng đội khu ba, nên gây lộn vì chuyện nhỏ. Trần Linh mệt thì để nghỉ. Diệu Quang, ngươi buồn chán đúng ? Ba chúng chơi bài .”
Bị Giang Cần hòa giải, Chung Diệu Quang chỉ hừ nhẹ gì thêm. Hắn lấy bộ mặt bình tĩnh, gật đầu.
“Được.”
Giang Cần lấy bộ bài từ túi , ba xuống chơi. Trong lúc đó, Trần Linh dùng kỹ năng [Bí Đồng] để quan sát bộ toa xe, nhưng vẫn phát hiện điều gì bất thường.
tàu hỏa thời nay với còn khá xa lạ, khó phân tích nhiều hơn.
Lúc , sang bốn chấp pháp .
Phiêu Vũ Miên Miên
“Họ thuộc khu nào?” Trần Linh hỏi khẽ.
“Khu Năm và khu Sáu.” Giang Cần liếc qua hiệu pháp phục. “Trên danh sách cũng chỉ bốn , đúng như .”
Như cảm nhận ánh mắt Trần Linh, bốn sang liếc , nhưng chỉ một thoáng đầu, im lặng cửa sổ.
Từ lúc lên xe tới giờ, bốn đó từng mở miệng, ngay cả với cũng câu nào. Trần Linh nhíu mày. Cảm giác bất thường dâng lên, nhưng vẫn thể rõ thành lời.
“Lẫm Đông Cảng thuộc khu nào?” Hắn hỏi.
“Giữa khu Một và khu Hai... Gần biên giới.” Giang Cần đáp.
“Nơi đó xa các khu khác, đến chỉ thể tàu. vì toa tàu chỉ khu Ba, khu Năm và khu Sáu?” Trần Linh trầm giọng.
Giang Cần thoáng suy nghĩ. “Có thể khu Bảy tàu từ hôm qua?”
“Thế còn khu Bốn? Gần như lý do gì để họ chung chuyến. Người của họ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-55-danh-cap-khuon-mat.html.]
Chung Diệu Quang nhíu mày: “Đã lên tàu , lo gì khu Bốn ?”
Trần Linh buồn đáp . Trong đầu , từng mảnh ghép đang dần ráp với .
“Giang Cần trưởng quan, khu Bốn cử bao nhiêu ?”
“Mười , theo danh sách.”
lúc đó, Chung Diệu Quang – đang chơi bài – bỗng nhiên cửa sổ dụi mắt liên tục.
“A?”
“Sao ?” Người bên cạnh hỏi.
“Chẳng lẽ mắt vấn đề?” Chung Diệu Quang nghiêng đầu kỹ ngoài. “…Đường ray ??”
Câu khiến cả toa giật .
Trần Linh lập tức ngoài – bên ngoài tuyết trắng bay lả tả, nước mù mịt... từ lúc nào, đường ray mà đoàn tàu chạy đó biến mất!
“Các vị khách, xin yên, tự tiện di chuyển.” Một nữ nhân viên phục vụ bước tới, tay xách theo giỏ đồ ăn. Cô nhẹ, rút một tay : “Mọi gọi món gì ?”
Ba còn kịp đáp, thì Trần Linh đột ngột hét lớn:
“CẨN THẬN!!”
Phanh!!
Tiếng s.ú.n.g vang rền trong khoang xe. Một viên đạn xuyên qua chiếc giỏ, trong nháy mắt b.ắ.n nát đầu Chung Diệu Quang – gần nhất!
Một tiếng bụp khô khốc, m.á.u và não văng tung tóe lên đồng nghiệp bên cạnh, đỏ rực như nhuộm cả áo .
Giang Cần và c.h.ế.t lặng!
Ngay đó, nữ phục vụ bóp cò s.ú.n.g nữa. – bụp! – một cú đá ngang cực nhanh từ Trần Linh đá bay chiếc giỏ, lệch hướng viên đạn!
Viên đạn thứ hai cắm thành toa xe, phát tiếng ken két ghê rợn.
Giang Cần phản ứng nhanh, ngay lập tức lao tới. Một cú đ.ấ.m cực mạnh giáng thái dương nữ phục vụ, đánh bay ả đập ghế gần đó.
Hắn rút s.ú.n.g , nhắm thẳng ả – nhưng phập!
Một viên đạn từ phía bên b.ắ.n tới, xuyên thủng bàn tay ! Giang Cần hét lên, khẩu s.ú.n.g rơi xuống đất.
Người b.ắ.n là... bốn vị chấp pháp khu Năm và Sáu. Bọn họ vẫn yên ghế, ánh mắt đầy vẻ cợt, như thể chờ sẵn thời khắc từ lâu.
Ngay đó, hai cửa toa xe mở . Một mặc đồng phục trưởng tàu và một khác là nam phục vụ bước . Cả hai cùng lạnh.
“Phản ứng nhanh đấy. vô ích thôi.”
Tên trưởng tàu về phía nữ phục vụ đánh ngã, mỉa mai: “Số 17, ngươi tay là m.á.u tên nguội mất.”
Ả lồm cồm dậy, ánh mắt oán độc Giang Cần, cúi xuống t.h.i t.h.ể của Chung Diệu Quang.
Ả đưa tay chạm mặt .
Một ánh sáng xám lóe lên – mặt mũi của Chung Diệu Quang biến mất, còn da, còn ngũ quan, chỉ còn một cái đầu trống rỗng bê bết m.á.u ngửa lên trần!
Gần như cùng lúc, gương mặt của nữ phục vụ bắt đầu vặn vẹo, từ từ biến đổi – và trong chốc lát, ả mang gương mặt của Chung Diệu Quang!
Cảnh tượng kinh hoàng khiến Giang Cần trừng mắt tin nổi!
Hắn lẩm bẩm:
“Đạo Thần từng cảnh báo… Các ngươi là… Toán Hỏa Giả?!”