Mọi người thấy rõ là thật sự có người được tặng đồ, liền ùn ùn kéo đến.
Hàn Dung thì trông coi hàng trong tiệm, ai đến lấy rau đều phải trình bày mua gì, tặng gì, không sai mới cho mang đi. Đừng thấy con bé nhỏ tuổi, mà canh hàng cực kỳ nghiêm, không thiếu một xu.
Chẳng bao lâu sau, rau củ trong tiệm gần như bán sạch.
La Vân Khỉ đếm lại số đồng tiền gần hai trăm đồng, cười toe toét.
Tốt quá rồi! Làm vậy lại kiếm nhiều hơn cả ngày thường!
Nàng lại đứng ngoài hô lớn:
“Còn chút bột mì cuối cùng đây, mua một bát tặng một bát, ai mua là lời to!”
Chưa đến nửa canh giờ, cửa tiệm đã sạch hàng.
Chỉ trong một buổi sáng, La Vân Khỉ đã bán được hơn ba trăm đồng tiền, tâm trạng vui vẻ khỏi nói.
Nhưng không phải ai cũng thấy vui. Một hai ngày thì không sao, chứ liên tiếp mấy ngày thế này thì có người không chịu nổi.
Rau củ kia đều là dùng bạc thật tiền thật mua vào, không lời đã đành, lại còn phải bù thêm. Ai mà cầm cự được?
Vài chủ tiệm liền tụ tập kéo tới nhà của Tần Tỏa Trụ.
“Lão Tần, chuyện này làm sao đây? Ta thấy ả tiện nhân kia bán đến là hăng hái, nhưng chúng ta thì khốn đốn.”
“Phải đấy, hôm nay lại chơi trò mua một tặng một, rau của ta không bán nổi một cọng.”
“Ta cũng vậy, thóc gạo chẳng ai đụng đến, ả tiện nhân kia lấy đâu ra hàng hóa mà bán mãi không hết?”
Tần Tỏa Trụ cũng chẳng khá khẩm gì, rao hàng cả buổi sáng, một tảng thịt cũng không bán nổi, trong lòng đã đầy bực bội, rầm một tiếng c.h.é.m d.a.o xuống thớt:
“Mẹ nó, các ngươi nói xem, phải làm gì đây?”
Có người hít hà:
“Việc này khó đấy, sáng nay ta thấy thiếu gia của tri huyện cũng ghé đến bắt chuyện với ả, chẳng lẽ quen biết gì?”
“Ta cũng nghe rồi, bảo là phu quân ả g.i.ế.c người mà huyện lệnh cũng không phán tội, hẳn là có chỗ dựa.”
“Lẽ nào cứ để mặc ả phá giá thị trường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-89-hoc-mau-dai-xa-hang-mua-mot-tang-mot-22.html.]
Thê tử Tần Tỏa Trụ từ trong nhà đi ra, khuôn mặt đầy thịt run rẩy:
“Tất nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn. Đã không thắng được ả về buôn bán, thì chúng ta phải ra tay từ chỗ khác.”
“Chỗ khác? Là thế nào?”
Chúng nhân lập tức xúm lại nghe ngóng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Chỉ thấy thê tử của Tần Tỏa Trụ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói:
“Chi bằng truyền lời ra ngoài, nói ả ta tư thông với nam nhân khác, làm cho thanh danh bại hoại, xem còn ai dám tới mua đồ nữa không!”
Người bán lương thực bên cạnh kinh ngạc hỏi:
“Nhưng... chúng ta biết tìm ai để vu vào đây?”
Tần thị trợn tròn cặp mắt tam giác, hừ lạnh một tiếng:
“Cái đó có khó gì? Ta nghe nói ả tiện nhân kia có giao tình chẳng tầm thường với một kẻ họ Lưu ở võ quán Đông Viễn, mấy hôm trước ta còn trông thấy hắn tới chỗ ả, hai người nói cười thân thiết, nếu không có chuyện gì, sao lại hay lui tới như thế?”
Có người ngập ngừng:
“Nhỡ đâu người ta chỉ là quen biết thông thường thì sao?”
Tần thị cười gằn:
“Quen biết ra sao chẳng quan trọng! Quan trọng là tiếng xấu đã lan đi, xem thử ai còn dám bén mảng đến cửa hàng nàng!”
Chúng nhân bỗng chốc tỉnh ngộ, liên tục gật đầu:
“Phải đó, trước tiên bôi nhọ thanh danh ả ta!”
“Đúng vậy, chúng ta lập tức ra ngoài gieo lời đồn!”
Khi mấy kẻ kia đang bày mưu tính kế, thì bên này, La Vân Khỉ đã dẫn theo Hàn Dung khóa cửa hiệu mà về nhà.
Nàng vốn không có ý phá giá thị trường, chỉ là đồ của nàng quả thật rẻ hơn người khác đôi chút, nhưng cũng chẳng rẻ đến mức thái quá. Tình cảnh hiện nay, hoàn toàn là do bọn họ bức ép.
Nếu cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa, nàng e sẽ thực sự phát tài.
Nàng đếm kỹ từng đồng tiền đồng, lại cẩn thận bỏ vào hộp sắt. Thấy hôm nay trở về sớm, định bụng giặt giũ ít y phục, thì thấy Quan Tuyết Yến ló đầu nơi cửa, trong tay còn xách theo một hộp đồ.