THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 106: “Chuyến đi tồi tệ” mới chỉ bắt đầu thôi ---

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:18:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lê thấy họ đều , cau mày chặt hơn: “Mọi bảo con nên tránh xa họ, ít nhất cũng rõ con nên đặc biệt tránh xa ai chứ? Như con mới nắm tình hình, mới thể chuẩn !”

Hạ Kiến Quốc thấy con gái cứ khăng khăng câu trả lời, đành thở dài: “Đừng gần ai cả, tiếp cận bất cứ nào. Họ hỏi con gì thì cứ trả lời bình thường, cần cố ý lảng tránh, nhưng thể tiếp xúc thì đừng tiếp xúc.”

Hạ Lê thấy Hạ Kiến Quốc quyết tâm tiết lộ nội tình, khẽ nhếch mép, vẻ mặt đầy khó chịu: “Họ tư cách gì mà hỏi con? Hỏi thì con nhất định trả lời ? Còn thật , họ thể tới ! Con là Cá nhân Tiên tiến cơ mà!”

Cả ba Hạ Kiến Quốc: ...

Họ quên mất, con bé ở Đại đội là một đứa ngổ ngáo, vô pháp vô thiên. Những moi móc thông tin từ nó, thì con bé cũng thể chơi trò ngang ngược, vô lý với họ.

Hạ Lê vẻ mặt khó tả của , tiếp tục truy hỏi lý do nữa, nhưng trong lòng cô cũng đoán .

Cha cô thận trọng đến , e rằng ở Ngưu Bằng hai bối cảnh cực kỳ phức tạp, chừng còn liên quan đến những cuộc đấu đá phe phái, cho nên mới cô dính líu .

Cô uể oải vươn vai, dậy với : “Mấy ngày cứ ở đây dưỡng sức , con sẽ tìm cách đưa ngoài.”

Hạ Kiến Quốc lập tức nhíu mày: “Con đừng chuyện xốc nổi.”

Hạ Lê liền nhe răng , trong mắt ánh lên sự tự tin pha lẫn chút khiêu khích.

“Con là loại suy tính ? Yên tâm, con chừng mực.”

Hạ Kiến Quốc cô con gái vốn dĩ chẳng bao giờ chừng mực bảo là chừng mực, trong lòng càng thêm lo lắng yên.

Thế là cả ba phiên dặn dò Hạ Lê cẩn thận, manh động.

Hạ Lê lúc mới thực sự cảm nhận , một trẻ tuổi tác phong hành xử giống gái ngoan mà rơi giữa đám trung niên và lão niên thì khủng khiếp đến mức nào.

cả ba cằn nhằn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng sáng mai cô cùng Đại đội trưởng Công xã bán mía, lúc mới thả cho .

Gà Mái Leo Núi

Hạ Lê là cưng chiều mới của cả Đại đội, đặc biệt là bảo bối nhỏ nhà nước phái xuống trong lòng Đại đội trưởng, nên đãi ngộ tự nhiên giống những khác.

Hai ngày , Hạ Lê với Đại đội trưởng rằng cô nhờ ông giúp mở giấy giới thiệu, để cô Cung tiêu xã huyện mua một nhu yếu phẩm.

Lúc đó, Đại đội trưởng xuất phát từ tâm lý yêu mến tài, vô cùng nhiệt tình bảo cô đợi hai hôm. Lát nữa ông Công xã giao mía, tiện thể kéo xe bò đưa cô một đoạn.

Tuy Hạ Lê cảm thấy thể tự bộ và dùng bản đồ để đến Cung tiêu xã, nhưng dù cô cũng rảnh rỗi, thiếu chút thời gian đó. Có dẫn đường còn dạo quanh Công xã một chút cũng tồi, đương nhiên cô vui vẻ đồng ý.

ngay trong ngày cùng xe bò xuất phát, Hạ Lê hối hận.

Con đường nhỏ ven núi, xanh um cây cối và sông suối bao quanh. Ánh nắng vàng rực rọi xuống, cho cả thung lũng trở nên trong trẻo, tươi sáng.

Giữa thung lũng, hai và một chiếc xe bò chất đầy mía đang chầm chậm tiến lên. Đây vốn dĩ là một cảnh tượng vô cùng an nhàn.

lúc , Hạ Lê đang mặt mày cứng đờ, sức đẩy xe, chỉ mắng thầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-106-chuyen-di-toi-te-moi-chi-bat-dau-thoi.html.]

Cô cứ nghĩ sẽ là Đại đội trưởng phía xe bò để đ.á.n.h xe, còn cô phía , hai cùng tắm trong ánh nắng, vô cùng thư thái đến Cung tiêu xã bán mía.

Thực tế là, hôm qua trời mưa, con đường lầy lội chịu nổi. Những vũng bùn sâu khi lên đến hai ba mươi centimet.

Chuyến mía chất xe bò nặng, con bò kéo khó khăn, cứ đến chỗ bùn lún sâu là xuống đẩy, nếu con bò tài nào kéo nổi.

Đại đội trưởng xe bò, mồ hôi nhễ nhại kéo lão bò tới, đương nhiên thể phân phía để đẩy xe, nên nhiệm vụ gian khổ thành công rơi xuống đầu Hạ Lê – nhờ xe.

Hạ Lê: ...

Không lẽ khả năng là cháu nhờ xe là để bò kéo cháu đỡ tốn sức, chứ để cháu kéo xe giúp bò đỡ tốn sức ?

Đại đội trưởng cũng ngờ bụng gọi Hạ Lê cùng, cuối cùng biến thành một cô gái nhỏ như Hạ Lê giúp ông đẩy xe bò.

Ông giơ tay lau mồ hôi trán, lớn tiếng : “Hạ tri thức, sắp đến nơi ! Cố gắng thêm chút nữa! Lát nữa đến Công xã, mời cô uống nước ngọt ga ở đó! Nghe đám thanh niên trong viện các cô , cái thứ nước ngọt đó ngon lắm đấy!!!”

Hạ Lê: ... Trông giống thiếu một ngụm nước ngọt đó ?

Trong lòng Đại đội trưởng cảm thấy ngại, cố ý bù đắp cho cô một chút, cô cũng từ chối, chỉ thêm một chút sức lực để Đại đội trưởng kéo xe đỡ vất vả hơn.

Cô lớn tiếng hỏi: “Đại đội trưởng, ngày mai chúng tiếp tục chở mía ?!!”

Đại đội trưởng đáp: “Chở chứ! Cơn mưa tháng Tám gần như ngớt, chúng thể cứ để mía mãi bán ngoài ! Trời thương , thì cũng tự tìm cách sống sót chứ?!!”

Hạ Lê ở mạt thế, vì sức mạnh cường đại nên bao giờ công việc khổ cực như thế .

Thời gian cô đến Đại đội , công việc lao động vất vả cộng còn nhiều hơn cả kiếp của cô.

Cô suy nghĩ một chút, lớn tiếng hỏi: “Đại đội trưởng, ông gấp gáp bán thứ ? Nếu gấp thì đợi thêm bốn năm ngày nữa? xem thể chế tạo một cái thiết động lực nào đó , như chúng chở mía sẽ cần tốn sức đến thế!!”

Đại đội trưởng lập tức bật . Những nếp nhăn chằng chịt khuôn mặt rám nắng lộ rõ sự phấn khởi từ tận đáy lòng.

Ông lớn tiếng : “Vậy thì quá !! chờ cái thiết gì đó của Hạ tri thức đây!! Đến cuối năm sẽ tính công điểm cho cô một thể. Mía ở chỗ chúng sản xuất, ngọt lắm đấy! Đến lúc đó sẽ tự chia cho cô một ít, cô cũng gửi về nhà . Người thành phố thường ăn thứ ! Đại đội Nam Đảo một chúng tri thức như Hạ Lê, thật sự là cái phúc của Nam Đảo một!!”

Lời ông chân thành, khuôn mặt vốn nghiêm nghị giờ nở một nụ chất phác, thật lòng vui mừng vì đội viên thể cải thiện đời sống.

Hạ Lê nhận lời hứa chắc chắn, cô chỉ đáp một câu: “Vâng!!” tiếp tục gân cổ lên mà hét nữa.

Thung lũng vốn trống trải, âm thanh tụ , hai ở đầu và cuối xe bò cách một quãng, chuyện với âm lượng bình thường căn bản thể thấy, chỉ thể gào thét.

Bây giờ cô cảm thấy họng sắp khô khốc vì hét, tự khổ thêm nữa.

Hai cứ thế đẩy xe bò, ròng rã ba bốn tiếng đồng hồ mới đến Công xã.

Vừa đến Công xã, Hạ Lê mới “chuyến tồi tệ” của cô ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu.

 

Loading...