THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 111: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:18:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lê: cứ cảm giác đến xưởng đường thì ?

Bạch tẩu Hạ Lê, Lục Định Viễn, thấy việc chút buồn . Chị kéo tay Hạ Lê, khoác tay cô về phía tiệm tạp hóa, giải thích: "Ôi chao, đừng thấy Tiểu Lục nhà mặt mày lạnh tanh, nhưng thực nhiệt tình đấy. Trong khu gia đình , hễ chị dâu nào nhờ việc là giúp ngay! là một thanh niên bụng và nhiệt huyết!"

Hạ Lê: ...?

Lục Định Viễn: ...

Sao những lời càng thấy hơn nhỉ?

Khóe môi Hạ Lê khẽ giật giật, dấu vết. Cô đáp một câu khô khan: "Anh đúng là một , bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt huyết." Người chuyên giúp đỡ các chị dâu.

Lục Định Viễn cảm nhận sắc thái phức tạp trong biểu cảm của Hạ Lê.

việc thể giải thích, càng giải thích càng dễ hiểu lầm. Lục Định Viễn đành tiếp tục giữ im lặng.

Đến cửa tiệm tạp hóa, Hạ Lê với Vương tẩu: “Chị và Bạch tẩu mua đồ , sẽ đợi bên ngoài.

Khi về đây thanh niên trí thức, bạn gửi cho một bao lớn cá khô ướp muối, giờ ăn gần ngán đến tận cổ .

Nếu các chị , sẽ đem biếu các chị một ít.”

Hạ Lê quả thực ăn đến phát ngán.

So với việc săn bắt các loại thú rừng, việc dùng dị năng bắt cá rõ ràng dễ dàng hơn và lượng cũng nhiều hơn.

Trần Ôn Uyển khéo tay, thể biến tấu hàng trăm món ăn từ cá. Nửa tháng , Hạ Lê gần như bữa nào cũng ăn cá, ăn từ bữa sang bữa khác.

Món ăn ngon đến mấy cũng thể chịu nổi cách ăn dồn dập như . Sau , cá còn ăn hết đều Trần Ôn Uyển thành cá khô ướp muối.

Hạ Lê định dùng những thứ , thỉnh thoảng đem đến đội trưởng hoặc Tam Thúc Công chơi, để củng cố thêm tình cảm. Đến lúc đó, họ cũng thể giúp vài lời bênh vực cha cô.

Vương tẩu và Bạch tẩu quen thuộc đảo hơn cô, thiết lập quan hệ chắc chắn hại gì.

Vương tẩu Hạ Lê liền vui vẻ mặt.

Với tình nghĩa cách mạng hơn một tuần cùng tám chuyện, chị cô gái nhỏ mặt kiểu lời giả dối, liền lập tức đồng ý.

“Đây là đầu tiên thấy ăn thịt đến phát ngán đấy.

Nếu cô thích ăn thì chúng xin nhận khách sáo .

Lát nữa sẽ lấy chút đặc sản quê để cô nếm thử!”

Bạch tẩu cũng : “Vậy cũng khách sáo, cảm ơn đồng chí Tiểu Hạ.”

Sau một hồi khách sáo qua , hai chị dâu bước tiệm tạp hóa.

Hạ Lê và Lục Định Viễn đợi bên ngoài.

Hạ Lê đầu Lục Định Viễn: “Anh thể giúp mang vài thứ ?”

Lục Định Viễn cụp mắt Hạ Lê, giọng vẫn nghiêm túc: “Mang cái gì?”

Thấy đồng ý, Hạ Lê lập tức cong cong khóe mắt, rút ngay một tờ giấy khỏi túi, híp mắt đưa cho .

“Ban đầu định nhờ Vương tẩu đưa cho , nhưng giờ đến đây thì đưa thẳng cho luôn.

thể dùng đồ đổi với , cá khô ?”

Lục Định Viễn: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-111.html.]

Vậy cô gái chuẩn sẵn những thứ từ lâu , căn bản hề ý định hỏi ý kiến ?

Gà Mái Leo Núi

Anh đưa tay nhận lấy, cúi đầu nội dung tờ giấy.

Về cơ bản đều là những thứ phổ biến trong các nhà máy quân sự: thùng cao su, cao su thô, tấm sắt, dây đồng…

Không thứ gì bất thường, nhưng bình thường cũng chẳng bao giờ dùng đến mấy thứ .

Anh hỏi, giả vờ như vô tình: “ sẽ cố gắng kiếm giúp cô, nhưng một vài thứ lẽ khó tìm.

Cô cần những thứ gì? Có gấp lắm ?”

Hạ Lê nhận ý đồ trong lời của , thành thật thở dài một tiếng.

vẻ phiền muộn : “Cuộc sống ở nông thôn quả thực quá khổ cực, việc quá mệt. , nên nghĩ cách khác.”

Lục Định Viễn: …

Lý do quả là độc đáo. Thời , dù lười biếng đến mấy, cũng chẳng ai dám thẳng như nhỉ?

“Nếu sợ khổ như , tại chọn xuống nông thôn?”

Hạ Lê ngước mắt, Lục Định Viễn với vẻ mặt kỳ lạ: “Mấy điều tra rõ hết về thế của ?

Anh cho rằng Triệu Hải Ninh là một tấm chồng , nghĩ cuộc sống ở Bắc Đại Hoang sẽ khổ cực hơn ?”

Lục Định Viễn phản bác liên tiếp vài câu nhưng hề tức giận, ngước mắt Hạ Lê. “Với khả năng của cô, việc tìm một công việc ở thành phố, cần xuống nông thôn, là điều khó.”

Chỉ với tài năng cơ khí của cô, tùy tiện tìm một xưởng máy nào đó, chắc chắn cũng sẽ phá cách mà tuyển dụng cô. Việc hạ hương tuyệt đối là con đường duy nhất, trừ phi cô tự nguyện.

Hạ Lê thầm nghĩ, nếu thấy gã còn chút giá trị lợi dụng, bà đây vả bốp gáy . Cả ngày cứ hỏi, hỏi mãi, chỉ hỏi!

Đột nhiên, cô thấy việc vắt kiệt giá trị lợi dụng của gã còn chút tội nào nữa.

Hạ Lê Lục Định Viễn nở một nụ hết sức giả tạo: “Đừng với cha đang ở đội sản xuất của chúng đấy nhé.”

Lục Định Viễn thấy vẻ mặt Hạ Lê sắp sửa ăn tươi nuốt sống khác, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục chủ đề nữa.

Lý do quả thực hợp lý, nhưng vấn đề là theo ý của Sư trưởng, vợ chồng Hạ Kiến Quốc vấn đề.

“Đồ đạc sẽ tìm cách giúp cô kiếm, lát nữa sẽ gửi đến chỗ cô.”

Hạ Lê trong lòng hừ lạnh một tiếng, thấy quan tài đổ lệ!

“Tốt.

À , quan hệ gì với xưởng đường ở khu ?”

Động tác thu tờ giấy của Lục Định Viễn khựng , một tia suy tư xẹt qua đáy mắt , nhưng nhanh đó trở bình thường, nhanh đến mức Hạ Lê kịp nhận .

“Có quan hệ, Vương tẩu đang ở xưởng đường.

Cô tìm quan hệ với xưởng đường gì?”

Hạ Lê trong lòng lập tức vui mừng: “Vậy lát nữa sẽ hỏi Vương tẩu.”

Lục Định Viễn: …

Hành động vắt chanh bỏ vỏ của Hạ Lê quá rõ ràng, đến mức Lục Định Viễn đó thèm đáp lời cô nữa.

 

Loading...