Phúc Thành lập tức nghiêm nét mặt, ánh mắt mấy thiện cảm Hạ Lê.
" đùa với cô.
Cô nghĩ cha cô là thế nào? Với tư cách đạo đức của ông , tại ông hạ phóng?"
Hạ Lê thì thu vẻ mặt, lông mày bất giác nhíu .
Vậy cha cô hạ phóng thật sự là oan?
Thế thì thể tìm cách đưa ông về sớm để cô dưỡng già ?
Kẻ hãm hại cha cô là ai, là những mặt ?
"Việc cha hạ phóng liên quan đến các ông?"
Tuy câu là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô vô cùng chắc chắn.
Phúc Thành trả lời thẳng vấn đề, mà : "Với những hành vi của cô, cô thể sẽ kết tội.
Gà Mái Leo Núi
cô thể lập công chuộc tội, giảm nhẹ tội trạng.
Chỉ cần cô hợp tác, chuyện đều thể thương lượng thỏa."
Hạ Lê ông nhiều như , trong lòng lờ mờ đoán .
"Vậy các ông gì?"
Phúc Thành thấy Hạ Lê cuối cùng cũng theo hướng suy nghĩ của , trong lòng hài lòng.
" chỉ khi các cô hạ phóng, cha cô biểu hiện gì khác thường ? Có tiếp xúc với ai ?
Sau khi hạ phóng, trong chuồng bò hành động kỳ lạ nào , thiết với ai, tiếp xúc với ở chuồng bò ."
Dường như sợ Hạ Lê điều kiêng kỵ, ông tiếp lời: "Cô cần lo lắng quá. Chúng sẽ hại cô.
Chỉ cần cô hết những gì cô cho chúng , chúng xác nhận thông tin đó hữu ích, chỉ thể đưa cô trở về quê hương, mà còn giúp cha cô khôi phục chức vụ.
xem hồ sơ thẩm vấn của cô. Hình như cô cha khôi phục chức vụ, để cô thể cuộc sống .
Chỉ cần cô thành thật khai báo, chúng đều thể giúp cô.
Cô yêu cầu gì cũng thể với chúng , chúng sẽ cố gắng đáp ứng."
Hạ Lê: ...
Giờ cô khẳng định . Dòng chữ "Nghe rộng thì sáng, hẹp thì tối" mà Lục Định Viễn mảnh giấy chính là để đề phòng cái tên ch.ó c.h.ế.t .
Nhắc nhở cô rằng lời ma quỷ của thể tin .
Xem cái bánh vẽ lớn mà ông đang vẽ cho cô kìa, chỉ vẽ tròn vành vạnh, mà còn thêm kem ngọt ngào, thậm chí còn điểm xuyết dâu tây nhỏ xinh, tất cả đều là thứ cô mong .
cô dám dùng cái đầu của tên ch.ó má đ.á.n.h cuộc, một khi cô thực sự điều gì đó, thì khi lợi dụng xong, liệu cô phép sống sót là một vấn đề .
Bà đây mới tin lời ma quỷ của các !
cũng , rốt cuộc cha cô bí mật gì mà khiến những kẻ cứ truy đuổi buông?
Hạ Lê cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, khi ngước lên, ánh mắt cô tràn ngập vẻ động lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-132-thi-truong-cua-nguoi-ban-doc-quyen-duy-nhat-khong-doi-nao-de-nguoi-mua-co-ke-mac-ca.html.]
"Ông khai, thì cũng cho một hướng chứ.
Họ đều là lớn, vòng quan hệ rộng, khi tiếp xúc với bao . Làm các ông hỏi đến ai?"
Cha cô chịu , cô thể thử lừa gạt từ phía xem , nhỡ những thì ?
Phúc Thành thấy Hạ Lê động lòng, trong lòng hài lòng, mặt cũng bất giác nở nụ , nhưng hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho Hạ Lê.
Ông chỉ : "Cô cứ hết những gì là , những việc còn chúng sẽ tự phán đoán."
Hạ Lê cam lòng, lộ vẻ mặt kiểu "Ông nghĩ ngốc ", giọng điệu vui : "Các ông cho , các ông lừa ? Lỡ như các ông lấy tin tức từ chỗ , mà thực hiện các phúc lợi hứa hẹn thì ?
Vậy chẳng là thiệt thòi ?"
Phúc Thành sợ đối phương thực tế, cũng sợ đối phương hám lợi, chỉ sợ đối phương động lòng, gì cả.
Bọn họ ghét nhất là những kẻ miệng cứng hơn cả sắt thép .
Ông : "Chuyện cô cần lo. Chỉ cần cô hết chuyện, tự nhiên sẽ đưa phán đoán."
Hạ Lê: " tin."
Phúc Thành nhíu mày. Tuy Hạ Lê sẵn lòng khai, nhưng kiểu đa nghi là một dạng khó đối phó khác.
"Cô thế nào mới chịu tin?"
Hạ Lê: "Ông cho chuyện liên quan đến cái gì, và các ông thứ gì."
Phúc Thành dứt khoát bác bỏ: "Không .
Những điều kiện khác đều dễ , nhưng vài chuyện là việc cô nên ."
Hạ Lê thể moi thêm thông tin gì từ ông nữa, cô tặc lưỡi, vô cùng bất mãn.
Giọng cô lập tức chuyển hướng: "Không cho cũng . sợ ông giữ lời, là ông trả cho chút tiền đặt cọc .
đòi nhiều của ông , hai ngàn tệ, cộng thêm năm trăm cân phiếu lương thực nữa.
Ông đồng ý thì sẽ .
bất kể tin tức là thứ các ông , tiền cũng .
Các ông mà đồng ý thì thôi, thà c.h.ế.t, cũng mang hết những chuyện xuống mồ chôn cùng!"
Thông tin thì moi , chí ít cũng vớt vát chút tài sản chứ?
Làm suy yếu địch quân chính là biến tướng lớn mạnh quân. Theo mức chi tiêu ở Nam Đảo , hai ngàn đồng thể mua ít thứ .
Phúc Thành ngờ Hạ Lê đưa một yêu cầu vô liêm sỉ đến , sắc mặt lập tức tối sầm.
"Cô điên ?! Cô hai ngàn tệ là bao nhiêu tiền , còn đòi năm trăm cân phiếu lương thực nữa chứ. Sư t.ử cũng há miệng lớn như cô!
Ai mà đầu mối của cô hữu dụng !?"
Hạ Lê cả tựa lưng ghế, hệt như một ông chủ lớn, khóe môi cong lên, trong mắt đầy vẻ khinh miệt, vô cùng bất cần đưa câu trả lời khẳng định: "Ồ? Vô dụng ~ Vậy ông đừng hỏi nữa."
Đây là thị trường của bán, độc quyền duy nhất. Không đời nào chuyện mua như ông cò kè mặc cả với ở đây!