THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 137: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:19:04
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thể thuận theo thôi!
Chỉ trong một ngày, những đương nhiên thể điều tra gì, đành thả Hạ Lê.
Lúc Hạ Lê sắp , Chị Vương mang theo một đống đồ đến cổng lớn để tiễn cô.
Gặp mặt, chị nắm lấy tay Hạ Lê, cô đầy áy náy thở dài.
“Tiểu Hạ , đều là do chị cả, để em chịu khổ .
Nếu vì cứu chị, em cũng điều tra lâu đến thế. Chị thực sự cảm ơn em thế nào cho .
Mấy thứ là đồ nhà chị gửi đến, em cầm về mà ăn.”
Chị chồng , Tiểu Hạ là một lợi hại, nên mới mấy tên đặc vụ đó theo dõi.
Tuy chị đặc vụ bắt là do vạ lây vì Tiểu Hạ theo dõi, nhưng chuyện thể trách Tiểu Hạ , chỉ thể trách mấy tên đặc vụ quá đáng ghét, chúng nó đúng là gián điệp chừa một kẽ hở nào!
Hạ Lê thể bỏ rơi chị trong tình huống nguy hiểm như , đủ để chứng minh đây là một cô gái , trọng nghĩa khí!
Hạ Lê liếc đống đồ lớn nhỏ, qua khe hở của túi vải, cô thấy nhiều loại nấm, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Đây là nấm Tùng Nhung, nấm Hầu Đầu Cô ?! Món ngon đây mà!
Không hề khách sáo một chút nào, cô đưa tay nhận lấy, hì hì : “Chị Vương khách khí quá, thế thì xin nhận.
Lát nữa sẽ nhờ Lục Định Viễn mang trả chị chút cá khô. ở đó nhiều cá khô lắm.”
Lục Định Viễn, vốn định đích tiễn cô, lúc :…
Chị Vương mang những thứ đến để cảm ơn Hạ Lê, chứ để đổi lấy thứ gì từ cô, chị vội vàng xua tay từ chối.
“Không cần ! Mấy thứ chỉ là chút lòng thành của chị thôi, mang cho em ăn chơi, thể lấy đồ của em ?
Nếu em thích ăn mấy thứ , cứ đến tìm chị bất cứ lúc nào, dù binh đoàn và đại đội của chúng cũng xa là mấy.”
Hạ Lê cũng cứ đẩy đẩy ở trong đơn vị, để khác thấy , cô nhiều, chỉ .
“Thế thì em về đây, cảm ơn chị Vương về món ngon nhé!”
Chị Vương vốn thích Hạ Lê, ân cứu mạng thì càng yêu quý cô hơn.
Thấy cô gái nhỏ ngày nào cũng nở nụ tươi tắn, tâm trạng của chị cũng hơn nhiều.
Chị vẫy tay: “Vậy em nhanh , vài ngày nữa chị dẫn em xưởng đường. Nhớ chú ý an đường nhé!”
Lục Định Viễn gọi tên, cũng tiện để cấp tiễn Hạ Lê nữa, dứt khoát tự lái xe đưa Hạ Lê về Đại đội 1 Hải đảo phía Nam.
Lần Hạ Lê trở về tay , cô còn mang theo một đống cao su, dây điện và các vật liệu khác.
Lục Định Viễn đưa cô đến tận cửa nhà, còn nhận một đống cá khô, yêu cầu mang về chia cho Chị Bạch và Chị Vương, thậm chí còn cô chia cho một con tiền xe.
Lục Định Viễn:…
Lục Định Viễn thêm lời nào, mặt đanh , cầm đồ lên xe rời .
Sau khi Lục Định Viễn , dân làng lập tức xúm , mắt ai nấy sáng rực, bắt đầu buôn chuyện với Hạ Lê.
“Đồng chí Hạ, cô về binh đoàn việc gì thế? Có bắt đặc vụ ? Hay tên buôn nào cô tóm , binh đoàn yêu cầu cô hợp tác điều tra?”
“Trời đất ơi, mà đặc vụ/gian tế nhiều thế ? Làm cả ngày cứ lo lắng, tim đập thình thịch, thấy ở cũng chẳng an . Mấy tay đặc vụ từ ngoài đó ác độc quá mất!”
“Sướng thật đấy, đồng chí thanh niên trí thức Hạ qua gần gũi với bên quân đội, còn xe ô tô mấy bận . sống đến từng tuổi mà chiếc xe nào t.ử tế!”
“Này thanh niên trí thức Hạ, vị quân nhân hôm nay đưa cô về là yêu cô ? thấy đưa cô về đây mấy đấy!”
“Đồng chí thanh niên trí thức Hạ, nếu đó là đối tượng của cô thì cô sớm chứ. Cô xem, còn định giới thiệu con bé Hai nhà cho , giờ thì lúng túng bao!?”
“Hai định bao giờ thì cưới? Lúc cô gả đó , thể ngó nghiêng trong quân khu xem nào giới thiệu cho con Hai nhà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-137.html.]
Cứ tìm nào y chang như vị hôn phu của cô là !”
Hạ Lê:…
Mấy trí tưởng tượng phong phú thế , truyện cổ tích cho ?
Cô cả đám đội viên vây kín mít, căn bản nhúc nhích nổi.
Vừa định bịa đại một lý do gì đó để chuyển hướng câu chuyện, Đại đội trưởng bước nhanh từ bờ ruộng bên chạy đến.
Ông đám đội viên chẳng lo ăn, đực đó mà trừng mắt, giọng đầy bực bội vì thói quen thể sửa của họ.
“Tất cả cần việc nữa !?
Hả!?
Không ai kiếm công điểm nữa !?”
Nghe đến chuyện trừ công điểm, tất cả đội viên đều bĩu môi, lủi thủi giải tán, mạnh ai nấy chạy mất dép.
Hóng chuyện thì thích, tin đồn thì , con rể thì lắm, nhưng những thứ ngoài lề đó quan trọng bằng công điểm ?!
Đại đội trưởng bước đến mặt Hạ Lê, cô gái mặt, thở dài một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần áy náy.
“Đều là vì Đại đội chúng cả, nếu thì cô cũng chẳng cần Nhà máy Đường.
mấy ở huyện , vụ nổ ở Nhà máy Đường hôm đó c.h.ế.t nhiều lắm.
Có cô cũng vì chuyện mà chịu điều tra ?”
Hạ Lê:…
Cô đúng là điều tra vì chuyện , nhưng hình như một chút giống với những gì Đại đội trưởng nghĩ.
Bởi lẽ, vụ nổ Nhà máy Đường liên lụy đến cô, mà là nếu cô đến Nhà máy Đường, nó sẽ thật sự nổ.
cô thể nào thẳng với Đại đội trưởng rằng: " chính là cho nổ tung Nhà máy Đường" . Nếu thì những ngày tháng ở Đại đội của cô e rằng chẳng còn yên .
Cô vội vàng xua tay, ngữ khí vô cùng nghiêm túc thành thật : “Chuyện liên quan đến Đại đội ạ, là cháu tự nguyện Nhà máy Đường, dính dáng gì tới Đại đội cả.”
Đại đội trưởng , vẻ mặt càng thêm hổ thẹn, gật đầu thật sâu, ánh mắt Hạ Lê mang theo vẻ hiền từ, thương yêu.
“Cô đúng là một đứa trẻ !
Mấy hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi , chuyện Nhà máy Đường cần vội, đừng để mệt mỏi quá.
Gà Mái Leo Núi
Chuyện cô với hôm , giúp cô sắp xếp thỏa . Cô cất lời nhờ vả thì chúng chiếu cố đến sẽ cố gắng lo liệu đến đó.”
là đứa trẻ , vì Đại đội mà hết lòng hết sức, thậm chí còn liên lụy nguy hiểm mấy .
Cứ để cống hiến mãi thế , đến ông là Đại đội trưởng cũng thấy ngại.
Những việc lớn khác , chiếu cố chăm sóc một chút thì vẫn .
cũng , đứa nhỏ quả thật xui xẻo quá. Sao nào ngoài cũng gặp chuyện thế ?
Giờ phép tin những thứ ma quỷ đó, chứ ông dẫn cô bé núi thắp hương cầu khấn !
Hạ Lê khuôn mặt tự cảm động của Đại đội trưởng, ông lo liệu giúp cha cô, cô lập tức im lặng.
Mỗi câu cô đều là lời thật, hề lừa ai, nhưng Đại đội trưởng tin thì cô ?
Cô chỉ là một nữ thanh niên trí thức cô đơn, yếu đuối, đáng thương và bất lực đến một vùng nông thôn xa lạ, khả năng chống Đại đội trưởng quyền thế ngập trời ở đây?
Chỉ thể thuận theo thôi!
Hạ Lê Đại đội trưởng với vẻ mặt cảm động: “Cháu xin cảm ơn Đại đội trưởng!”