Dù thể xác định cô chính là Hạ Lê, và hành động của cô là đúng đắn, quân đội quá truy cứu việc cô sửa ắc quy điện, nhưng vì chuyện của Lão Lục, cô hỏi tới hỏi lui suốt một ngày trời.
Không chỉ riêng cô, cả đội của Lục Định Viễn cũng thẩm vấn chung, mãi đến ba ngày , họ mới khởi hành Nam Đảo.
Hạ Lê là của quân khu, nên cũng hỏi nhiều về cách xử lý Lão Lục.
chỉ cần thấy Lão Lục cùng họ, chuyện Lão Lục phạm cơ bản là điều chắc chắn.
Hạ Lê đoán, Lão Lục nhiều khả năng là một tên đặc vụ, hệt như cách nghi ngờ cô.
Đây quả đúng là một màn "tên trộm la làng" phiên bản trực tiếp.
Chặng đường tiếp theo gặp bất cứ trở ngại nào. Họ lái hai chiếc xe bán tải quân dụng mới , một mạch tiến thẳng về Nam Đảo.
Trước khi lên thuyền, Hạ Lê thấy cha của đứa bé.
Cha đứa bé là một đàn ông mặc quân phục, khoác ngoài chiếc áo blouse trắng.
Anh đeo cặp kính gọng lớn, khí chất giống sự cứng cỏi, hiên ngang thường thấy ở quân nhân, mà chút uể oải, tiều tụy vì thiếu ngủ lâu ngày.
Dù thẻ việc, kiểu ăn mặc cũng khiến Hạ Lê cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Hạ Lê khẽ chép miệng.
Hèn gì quý đứa bé đến thế, hóa cha nó là nhân viên nghiên cứu khoa học. Chỉ ở vùng quê hẻo lánh Nam Đảo , họ thể nghiên cứu những gì.
Mẹ đứa bé là một phụ nữ ăn mặc thời trang. Trong thời đại mà đều mặc đồ màu xám xịt phổ biến, cách phối màu của phụ nữ quá nổi bật: áo sơ mi trắng và quần xanh lam.
chiếc áo sơ mi của cô bèo nhún, còn may bó eo, chiếc quần là quần ống túm, kết hợp với giày da bóng loáng, rõ ràng là thời thượng.
Người phụ nữ thấy đứa bé trong lòng Hạ Lê liền lao tới, giằng lấy đứa bé lóc t.h.ả.m thiết, xé lòng.
"Con ơi! Mẹ nhớ con c.h.ế.t!
Đều tại cái mụ già c.h.ế.t tiệt đó, nếu vì bà tham lam, đổi con để cháu nội bà sống sung sướng, thì con chịu nhiều khổ sở như ?"
Đứa bé rõ ràng cô dọa sợ, gào t.h.ả.m thiết, hai cánh tay nhỏ mũm mĩm ngừng vẫy về phía Hạ Lê. Hiển nhiên, nó Hạ Lê bế hơn là ruột .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-34.html.]
Hạ Lê mặt , vờ như thấy gì.
Người phụ nữ lập tức vui, trừng mắt Hạ Lê một cái.
Hạ Lê: ???
Cô bực bội gầm lên với đứa bé: "Con ở ngoài lâu như , chịu đủ khổ ? Tại thấy ai cũng đòi bế?
Cô là ai mà đòi theo? Lỡ bán con thì ?! Sao nhớ đời hả!"
Tất cả những mặt thấy lời đều bất giác nhíu mày. Chính đồng chí Hạ Lê cứu đứa bé và đưa nó đến đây, những lời như thật khó .
"Lị Lị!"
Người quân nhân mặc áo blouse trắng giận dữ quát lên, phụ nữ lập tức im bặt.
Quân nhân áo trắng đến mặt Hạ Lê, nét mặt ngượng nghịu: "Xin cô, vợ khéo ăn khéo cho lắm, cô ý gì khác. xin cô cô .
Cô vất vả đường xa mang con về cho chúng , chúng nhất định sẽ lời cảm ơn hậu hĩnh."
Ngưu Lị Lị bĩu môi, ôm chặt đứa bé gì, nhưng rõ ràng là phục.
Hạ Lê nhếch môi, thèm Ngưu Lị Lị, bằng giọng cà lơ phất phơ: "Không , cần cảm ơn . chỉ là hợp tác việc cùng quân nhân thôi, con nhà cô cũng sẽ cứu.
Thế hệ thì đành chịu, nhưng đứa bé thì cần dạy dỗ cẩn thận, nếu lớn lên ngay cả năng lực phân biệt trái cũng , còn ơn mắc oán thì coi như cuộc đời đổ bể."
"Phụt!" Không ai đó nhịn mà bật thành tiếng, nhưng nhanh kìm .
Gà Mái Leo Núi
Hạ Lê xong, chẳng thèm để ý đến Ngưu Lị Lị đang giận tím mặt, sang Lục Định Viễn: "Có thể ? còn đang sốt ruột hạ hương đây."
Lục Định Viễn Hạ Lê, cũng chẳng màng đến Ngưu Lị Lị đang tức giận. Hắn gật đầu nghiêm nghị, lạnh lùng : "Đi thôi."
Tất cả thành viên trong đội Lục Định Viễn đều bước , để những khác vẻ mặt ngượng nghịu, trong lòng thầm than, nữ đồng chí thời nay quả thực dễ dây , quả nhiên Chủ tịch đúng, phụ nữ thể gánh nửa bầu trời!
Bên ngoài thuyền vọng tiếng cãi vã của nhà nghiên cứu và Ngưu Lị Lị, cho đến khi tiếng cãi vã dừng , con thuyền mới nhổ neo.
Hạ Lê xe quân sự đưa thẳng đến Đội sản xuất Một Nam Đảo.