Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi đỏ mọng . Gần đây  nhận    chút “nghiện” hôn cô —  lẽ vì  quá lâu   chạm  cô, chỉ  thể dùng nụ hôn để tạm thời thỏa mãn.  hôm nay,   cần  nhịn nữa.
Không  do  hôn quá nhẹ nhàng, quá cẩn trọng,  vì cô gái ngủ quá say, mà Cố Tiểu Khê chỉ lẩm bẩm trong mơ. Mà trong mơ, con  thường dễ dàng phóng túng, để mặc bản  trôi theo cảm xúc...
Một đêm gần như  ngủ.
Khi ý thức của Cố Tiểu Khê mơ hồ tỉnh , bầu trời ngoài   hửng sáng. Cô gái nhỏ trong vòng tay bắt đầu kháng cự yếu ớt, nhưng Lục Kiến Sâm chỉ nhẹ nhàng dỗ dành, giọng khàn khàn mang theo chút ấm ức:
“Lần cuối cùng …  ?”
Giọng  quá mức đáng thương  khiến Cố Tiểu Khê mềm lòng. Mà một khi cô mềm lòng, kết quả luôn là  chiếm trọn ưu thế — còn cô chỉ  thể ngoan ngoãn trở thành “chiến lợi phẩm” của .
Trời sáng rõ, tiếng kèn báo thức vang vọng khắp nơi nhưng  thể kéo cô  khỏi giường. Đến buổi trưa, dù đói đến mấy cô cũng chẳng  nhấc .
Thể chất rõ ràng  tăng lên,  mà cơ thể vẫn mệt đến mức  nhấc nổi.
Lục Kiến Sâm  chút chột … nhưng ánh mắt  tràn ngập sự thoả mãn. Anh bế cô gái mềm nhũn trong lòng dậy, giúp cô mặc quần áo,  nhẹ nhàng  như dỗ trẻ:
“Ăn xong  ngủ tiếp.”
Cố Tiểu Khê u oán liếc ,   lời nào.
Lục Kiến Sâm lập tức nhận  sự “sai sót” của , ngoan ngoãn nhận :
“Là   ,    sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Anh thật sự tự kiểm điểm bản   rút  một kết luận  nghiêm túc:
“Vợ , chúng   thể xa  quá lâu . Nếu ,   dễ mất kiểm soát.”
“Ý  là gì?” — cô ngơ ngác hỏi.
Lục Kiến Sâm chỉ  miếng ngọc bội  cổ cô,  ôm cô  lên đùi , giọng thấp trầm:
“Không    do ngọc bội   , nhưng mỗi   mật với em xong, trạng thái tinh thần của  đều  hơn  nhiều. Thính giác, thị giác, khứu giác… thậm chí cả thể lực đều tăng lên rõ rệt. Nếu   em…” —  khẽ thở  — “ thật sự sẽ c.h.ế.t mất.”
Câu  cuối khiến Cố Tiểu Khê hoảng hồn. Cô há miệng, hồi lâu mới run giọng hỏi:
“Vậy…  em  đeo ngọc nữa  ?”
Vừa , cô  đưa tay định tháo sợi dây ngọc , nhưng Lục Kiến Sâm nhanh chóng giữ lấy tay cô, cúi đầu khẽ hôn lên tai cô:
“Ngoan. Ngọc dưỡng , em đeo  trông  . Sau  đừng tháo  nữa.”
“ …” — cô còn   xong, đôi môi    chặn  bằng một nụ hôn mềm mại.
“Người   tiểu biệt thắng tân hôn,”  thì thầm bên môi cô, “chúng  vốn là tân hôn. Mấy ngày  tàu   nhịn  lâu , tối qua  kiềm chế . Tối nay  sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Cố Tiểu Khê c.ắ.n môi, mặt đỏ ửng.  là từ khi kết hôn đến giờ, họ  xa  một thời gian dài. Ở thành phố Đức   cơ hội,  tàu cũng  tiện, đến Hàng Châu thì đêm nào  cũng  ngoài  nhiệm vụ, còn khi đến Thân Thành thì cô  tới kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-102.html.]
Mang theo tâm trạng phức tạp, ăn trưa xong cô mới phát hiện một điều khiến  giật  kinh ngạc: xung quanh sân nhà   thêm một bức tường bao kiên cố.
“Em chỉ ngủ muộn một chút thôi mà,” cô ngạc nhiên  , “  xây xong ?”
Lục Kiến Sâm nhếch môi : “Tối qua đại ca em dẫn  tới xây đó. Em  Bếp xem thử .”
Cố Tiểu Khê  ngờ vực  tò mò chạy  Bếp. Khi  thấy lò nướng bánh mì mà     xây xong,  bộ uất ức và mệt mỏi ban sáng lập tức tan biến.
Người đàn ông , quả thật chu đáo đến mức khiến   chẳng thể giận  lâu. Có những  chỉ   suông — còn ,  nhiều hơn cả những gì  .
Buổi chiều, Lục Kiến Sâm đến đơn vị, còn Cố Tiểu Khê một  đến trạm phế liệu.  cô  ngờ rằng, Tất Văn Nguyệt  âm thầm bám theo.
Khi  thấy Cố Tiểu Khê đang tất bật  việc, sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt trong lòng Tất Văn Nguyệt lập tức trỗi dậy.
Xét về gia thế, cô  hơn hẳn Cố Tiểu Khê; nhan sắc cũng chẳng kém, công việc thì  hơn, điều kiện tổng thể đều vượt xa.
Bước  trạm phế liệu, cô  nhíu mày đầy ghét bỏ, đảo mắt  quanh  sải bước về phía Cố Tiểu Khê.
“Chúng   chuyện một chút,” giọng cô  kẻ cả,  từ  cao  xuống.
Cố Tiểu Khê vốn  chán ngán con  , mất kiên nhẫn đáp :
Vân Vũ
“Có gì thì  luôn ,  còn   việc!”
Tất Văn Nguyệt  hai chữ “ việc” liền bật  khẩy:
“Cô đúng là  hợp với cái nghề nhặt rác  đấy.”
Người phụ nữ , đúng là đáng để nhặt rác cả đời!
Cố Tiểu Khê  nheo mắt, giọng đầy mỉa mai:
“ ,  cũng cảm thấy   hợp với công việc . Bởi vì  mắt…  một đống rác đang chờ  dọn .”
Tất Văn Nguyệt sững  một thoáng,  sắc mặt lập tức sa sầm, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
“Cô   , chính cô mới là thứ rác rưởi đấy! Cô đắc ý cái gì? Cô tưởng Lục Kiến Sâm thích cô nên mới cưới cô ?   cho cô ,  mới là  phụ nữ đầu tiên của  !”
Lời  đầy độc địa khiến ánh mắt Cố Tiểu Khê trở nên lạnh như băng. Cô  rõ lời của Tất Văn Nguyệt  chắc là sự thật, nhưng tim vẫn nhói lên một cái.
“Cô dám  mấy lời   mặt Lục Kiến Sâm và Lục Kiến Nghiệp ?”
Tất Văn Nguyệt nheo mắt, giọng đắc thắng xen lẫn ác ý:
“Sao   dám? Cô tưởng họ   ? Người ngu ngốc chẳng   gì chính là cô đó. Năm  mười tám tuổi,   dâng hiến cơ thể  cho Lục Kiến Sâm,  mảnh vải che . Ánh mắt   lúc đó… say mê đến nhường nào, cô  tưởng tượng nổi ?”