Khi cô còn đang suy nghĩ, thì một  phụ nữ cầm tờ giấy xét nghiệm bước đến bên cạnh chú ba, giọng  chút căng thẳng:
“Em thật sự  thai ,   xem giờ   ?”
Chú ba mặt mày sáng rỡ,  tươi như hoa: “Tốt quá! Anh về báo với , bà chắc chắn sẽ vui lắm!”
Người phụ nữ  nhíu mày, hạ thấp giọng: “Anh  gan về thật ? Anh bảo lấy tiền thì lấy tiền, nhưng ai bảo đốt lửa  gì?”
Sắc mặt chú ba thoáng bực tức: “Tất cả là tại con nha đầu Cố Tân Lệ c.h.ế.t tiệt ! Anh  mở  cái khóa, nó  xúi đốt lửa,  chỉ cần đốt thủng một lỗ  dập tắt là . Ai ngờ ba   về sớm như  chứ!”
Cố Tiểu Khê  đến đây, ánh mắt chợt tối .
Hóa … vụ cháy năm đó là do Cố Tân Lệ gây !
Kiếp  Cố Tân Lệ  đưa xuống nông thôn sớm, nên vụ hỏa hoạn cũng xảy  sớm hơn.  điều khiến cô băn khoăn là — Cố Tân Lệ   trong tủ quần áo   bao nhiêu tiền ?
Đang định rời , cô    phụ nữ   nhỏ:
“Người gửi tiền cho ba  mỗi năm là ai ? Lần nào cũng gửi  ít. Giờ chúng  sắp kết hôn,   con,  là đòi  tiền đó về?”
Chú ba sững : “Sao em  chuyện ?”
Người phụ nữ bĩu môi: “Em thấy ba   rút tiền ở bưu điện. Anh tưởng giấu  em chắc?”
Chú ba lập tức tái mặt, vò đầu bứt tai.  lúc , ánh mắt  vô tình bắt gặp Cố Tiểu Khê đang  ở đầu cầu thang, ánh mắt trong trẻo nhưng khiến  lạnh sống lưng.
Cả  chú ba lập tức cứng đờ.
Cố Tiểu Khê phản ứng  nhanh, lập tức nở nụ  ngọt ngào: “Chú ba,  chú  ở đây? Chú  ngoại con  viện,   tiền đóng viện phí nên tới đưa tiền giúp con ?”
Chú ba khựng , gượng gạo : “Không…  . Chú chỉ  ngang qua thôi.”
Cố Tiểu Khê nghiêng đầu, giọng thản nhiên nhưng từng chữ như d.a.o cắt: “Ơ? Lúc nãy con  chú nhắc đến chuyện rút tiền ở bưu điện mà. Không   trai con gửi tiền về ? Hay để con về hỏi ông bà nội xem.”
Chú ba  xong liền giật b.ắ.n , toát mồ hôi lạnh. Hắn vội rút từ túi  hai tệ, nhét  tay cô: “Tiểu Khê ,  cần hỏi ông bà nội . Chú… chú chỉ đùa thôi. Con  nhầm !”
Cố Tiểu Khê mỉm , giọng ngọt như mật: “Vậy , chắc con  nhầm thật . À mà  chú ba, con  bác cả và cô nhỏ  ông bà đang tức lắm. Bọn họ bảo khi chú về sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t chú vì vụ chú phóng hỏa đốt tủ tiền của bà nội đấy. Hay chú cứ tạm lánh một thời gian   hãy về.”
“Ờ… Ờ,  !” Chú ba lau mồ hôi  trán, mặt mày hoảng hốt nhưng trong lòng  thầm mừng vì thoát nạn.
Cố Tiểu Khê thản nhiên nhét tiền  túi, xoay  bước .
Chú ba Cố và mấy     khuất, những  còn  mới sực nhớ  — bên cạnh Cố Tiểu Khê còn  một sĩ quan quân đội cao ráo, tuấn tú. Hình như… hai   cùng ?
Mặc kệ , mất hai tệ còn hơn  ba  đ.á.n.h c.h.ế.t!
Chuyện  tờ phiếu chuyển tiền ở bưu điện chỉ  chú ba . Hồi đó, ba chú  từng   rõ — nếu dám hé nửa lời  ngoài, chắc chắn sẽ  đ.á.n.h nhừ tử!
Trên xe, Cố Tiểu Khê  yên lặng, ngắm nghía tờ hai tệ trong tay.
Chú ba là  keo kiệt nổi tiếng trong họ, chỉ  chú   xin tiền  khác, chứ  bao giờ tự nguyện móc tiền .
Hôm nay đúng là  gì đó bất thường…
Là do lời  của  phụ nữ  ư?
Chuyển tiền qua bưu điện?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-11.html.]
Ngoài  trai đang trong quân ngũ thỉnh thoảng gửi tiền về, nhà cô nào còn họ hàng ở xa. Ai  gửi tiền cho ông nội?
Lục Kiến Sâm thấy vợ cứ cầm tờ tiền  mãi,  khỏi tò mò:
“Có gì đặc biệt ở tờ tiền  ?”
Vân Vũ
Cố Tiểu Khê cất tờ tiền , khẽ đáp:
“Chú ba em keo kiệt lắm. Nhà cũng chẳng  họ hàng xa. Có  gửi tiền về cho ông nội đúng là  lạ.”
Lục Kiến Sâm suy nghĩ một lúc, chậm rãi :
“Phản ứng   của chú ba em… giống như  sợ em   chuyện . Hai tệ  chắc là để bịt miệng em.”
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Em cũng nghĩ .”
Chính vì thế cô càng cảm thấy  điều mờ ám.
“Lát nữa  sẽ nhờ  ở bưu điện tra thử.” Lục Kiến Sâm  nhỏ.
“Ừm, nếu  phiền thì  tra giúp em nhé.”
Kiếp , cô      gì. Giờ nghĩ , mới thấy ông bà nội giấu chuyện   kín.
Về đến nhà, Cố Tiểu Khê tìm cơ hội  chuyện riêng với , kể   bộ chuyện gặp chú ba và  phụ nữ  ở bệnh viện, cũng như đoạn hội thoại cô vô tình  .
Giang Tú Thanh  xong thì sững :
“Mẹ về nhà chồng bao nhiêu năm,  từng   nhà họ Cố  họ hàng ở xa, cũng  bao giờ  ai gửi tiền về.”
Cố Tiểu Khê hạ giọng:
“Chú ba sợ con  , còn dúi cho con hai tệ. Mẹ thấy  kỳ lạ ?”
Giang Tú Thanh tròn xoe mắt:
“Kỳ lạ chứ! Chú ba con là  chỉ  lấy chứ  bao giờ cho. Mẹ nghĩ chuyện  chắc chắn  ẩn tình. Tối nay  sẽ  với ba con.”
“Vâng!”
“À, còn chuyện  nữa,” Giang Tú Thanh nhớ , “dì nhỏ của Kiến Sâm  hôm nay sẽ  tiệc cưới đơn giản bên nhà gái, phòng của con sẽ  phòng tân hôn. Đợi Kiến Sâm  nghỉ phép , hai đứa về Kinh Đô tổ chức một  nữa.”
Cố Tiểu Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn sính lễ,” Giang Tú Thanh tiếp lời, “nhà họ Lục đưa sáu trăm sáu cho lễ đính hôn, chín trăm chín cho lễ cưới. Cũng khá . Ba  tính để con mang hết  tiền đó theo, cộng thêm ít tiền riêng nữa, tổng cộng  hai ngàn hai, mang đến đơn vị của Kiến Sâm.”
Nghe , Cố Tiểu Khê lập tức lắc đầu: “Mẹ, con  cần mang nhiều  , sáu trăm là đủ .”
Cô vốn   sẵn gần hai ngàn trong túi,  thiếu tiền.
Giang Tú Thanh mỉm , dịu dàng chọc nhẹ trán con gái:
“Không cần cũng cứ mang theo. Ở ngoài khác ở nhà, con cứ mang ít quần áo thôi, còn  đến đơn vị mua . Không  tem phiếu thì đổi bằng tiền.”
Cố Tiểu Khê trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Vâng, con  lời .”
Giang Tú Thanh thấy con gái ngoan ngoãn thì  nhịn  bật :
“Quần áo chỉ cần mang mấy bộ thường mặc, nhớ mang thêm đồ ấm. Chăn cưới để  gửi .”
“Vâng.” Cố Tiểu Khê đáp lời,  lấy  chiếc đồng hồ và radio mà Lục Kiến Sâm  mua hôm nay